Vùng Đất Cấm

Tôi cấm em cuộc tình hoang phí
Tôi cấm em để nhạt gót son mềm
Và tôi cấm em buồn lòng khi tình lỡ không thành
Tìm sầu theo lời gió qua mành, gầy không lụa gối.

Biển Vắng Lòng Ta

Chuyện tình mong manh như thoáng mây đã vội tan
còn lại trong anh bao tiếc thương những ngày đã qua
Một lần yêu em ôi trái ngang tình chết không lời trối trăn
Đường trần đơn côi em bước đi lặng lẽ câu từ ly
Giọt sầu riêng mang gánh trên vai đời héo hon
Nén đau thương tìm quên lãng giữ trong tim tình bẽ bàng.

Từ Đó Khôn Nguôi

Mỗi chiều em về là gió lộng đường đi
Anh nhìn em bồi hồi trông theo tà áo
Nhẹ gót thắm vào mãi đáy tim tôi
Từ đó nhớ khôn nguôi và chiều chiều thấy đơn côi

Nhớ Rừng

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm.

Chiều Mơ

Chiều mơ anh sẽ về từ đèo cao hút gió
Có hoa xưa chờ người xưa đó
Chiều mơ anh thấy em buông tóc bên trời
Buồn một mình trên tuổi xuân phai.

Em Có Về Cùng Với Ta

Ta vẫn còn đây trông trời mùa đông se gió
Ta vẫn còn đây bước hoang trong cõi lưu đày
Một đời dài hóa trong tăm tối chỉ để lại chua sót mà thôi
In nỗi sầu trên lá thu vàng nắm tro tàn khi gió đông sang

Lời Cha Dạy

Ngày con thơ bé mẹ đã đi xa
Mình cha lặng lẽ âm thầm nuôi con
Những đêm mưa gió tơi bời, tiếng con thơ khóc rã rời
Đau đớn lòng cha nước mắt rơi.