Hãy hát lên đi em, đưa khúc ca mãi trôi về chốn xa
Hãy hát lên đi em, cho mây hồng quyện bay theo gió
Xin em, hãy hát khúc ca tình nồng
Sưởi ấm trái tim lạc loài, để cuộc đời, tựa như đóa hoa.
Có bao giờ em biết ngày tháng xưa trôi về đâu?
Giữa muôn ngàn yêu dấu là nỗi cô đơn chìm sâu
Có bao giờ em biết tình yêu đó còn nồng?
Mơ hồ đợi trông
Sài Gòn tháng mấy mới vào đông?
Chỉ thấy mưa thưa rớt giữa dòng
Quên lãng đời trôi hoen nỗi nhớ
Nắng về chợt thấy vắt bên song.
Chiều nay nghe điệu buồn Nam Phương
Lòng vấn vương thương lá vàng rơi
Người yêu ơi mịt mờ xa xôi
Còn nhớ chăng tháng ngày chung đôi.
Đàn ơi nâng đến phím nào u buồn phấn hương nhạt phai
Lặng im nghe phím tơ chùng bên đàn xót xa ngày tháng
Mùa thu sao đến nơi đây mà không mang theo ngày cũ
Để đàn thao thức canh khuya lặng nghe gió thu vừa sang
Thôi sẽ về đồi sim năm xưa
Ôm trăng đánh giấc cô miên một ngày
Cho tình tan theo khói bay
Cho hồn còn chút vui
Cơn gió về lay động chiếc lá thu
Chiếc lá đong đưa trong phút giây cuối mùa
Chiếc lá thu phai đôi phiến sâu vàng úa
Chiếc lá van nài hỡi gió ơi ngừng lay.
Tựa đôi vai qua bao năm chung bước trên một lối về
cùng nhau qua những khó khăn anh vẫn mãi yêu em trọn đời
tình yêu có lúc đắng cay có những khi hờn đỗi muộn phiền
rồi cũng sẽ qua mau , khi em mãi là cuộc sống trong đời anh
Ánh sao rơi từng cánh đêm tối dài cho lòng nhớ
Vắng em yêu ngày đó câu ước thề tình như mơ
Nhìn Đông qua hững hờ lạnh se giá nỗi mong chờ
Khúc ca yêu mỗi mùa Noel đến nhớ ngày thơ
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Như chim nhớ bầu trời như cá nhớ biển khơi
Như thú buồn nhớ rừng ngậm ngùi ôm nuối tiếc
Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.