Phượng Tím Dấu Yêu

Sương rơi rơi ngồi tôi hát những câu nhạc tình
Hương thuốc vương nồng man mác buồn tiếng lòng riêng mang
Bài tình ca ngày tôi viết tháng năm xa người
Như ân tình mong sưởi ấm tháng ngày vắng nhau

Còn Mãi Bên Nhau

Phương trời nào đó mang theo niềm riêng
Trôi dần ngày tháng nhớ nhung nhiều thêm
Nỗi nhớ quắt quay từng đêm
Chất ngất nỗi đau triền miên nét phai tàn.

Em Và Thu Hà Nội

Hà Nội đã vào thu
Nắng rực vàng mái phố
Hoa sữa đường Nguyễn Du
Vẫn đưa hương, nở rộ
Nhớ chiều trên phố cổ
Tay trong tay dịu dàng
Lòng cứ mãi xốn xang
Trong mắt nhìn đắm đuối.

Có Bao Giờ Em Biết

Có bao giờ em biết ngày tháng xưa trôi về đâu?
Giữa muôn ngàn yêu dấu là nỗi cô đơn chìm sâu
Có bao giờ em biết tình yêu đó còn nồng?
Mơ hồ đợi trông

Dĩ Vãng Từ Đây

Một mai mình xa cách rồi, khi lỡ yêu nhau
Không nói một câu, từ giã với nhau
Một khi mình đã hứa hẹn, trao hết cho nhau
Cả những nụ hôn, ân ái bên nhau quên hết thời gian

Đêm Buồn Trong Mưa

Tình yêu buồn như hạt mưa rớt trên lá vàng
Tình ta như làn mây thoáng qua giấc mộng
Hồn ta trông về nhau nghe tiếng mưa đêm
Từng hạt mưa mãi ướt nơi buồn, gợi nhớ
Nỗi đắng cay

Người Đàn Bà Cũ

Xin gọi tên người đàn bà đã cũ
Bước qua niềm đau trót yêu thương kiếp nào
Còn gì đâu khi cuộc tình tan vỡ
Đã lỡ yêu nhưng chẳng thuộc về nhau.