Một mai mình xa cách rồi, khi lỡ yêu nhau
Không nói một câu, từ giã với nhau
Một khi mình đã hứa hẹn, trao hết cho nhau
Cả những nụ hôn, ân ái bên nhau quên hết thời gian
Tình yêu buồn như hạt mưa rớt trên lá vàng
Tình ta như làn mây thoáng qua giấc mộng
Hồn ta trông về nhau nghe tiếng mưa đêm
Từng hạt mưa mãi ướt nơi buồn, gợi nhớ
Nỗi đắng cay
Chiều lộng gió buồn vương mắt nâu
Ngày tàn mau gọi nhau trong gió
Từng ngọn roi vết thương hôm nào
Để hồn ai tái tê dâng trào
Ôi nát tan anh đào
Chiều Đông Kinh, có cơn mưa rào.
Hỡi chim trời mất em rồi có thấy ngậm ngùi
Gió vô tình xác anh đào cuống quít gót em tôi
Hứa cho nhiều ước cho dài cũng đã muộn rồi
Giấc mơ tàn, còn ta với vết thương thời gian.
Mưa tuyết rơi mưa tuyết rơi ngày lê thê bóng em nhỏ nhoi
Ta bỗng yêu hơn bao giờ khi cúi mặt làm kẻ phụ nhau
Mưa tuyết rơi mau, hồn đã xanh xao
Thương em ngồi, thành tuyết chiều nao.
Chiều chưa tắt, người đã xa người
Chiều mưa lấp, quê hương mặt trời
Thu chưa tàn, hồn thu đã úa
Đông chưa về, sương trắng lấp canh khuya.
Đôi mắt u hoài, tìm về chốn xưa
Lối cũ năm nào mình chung bước nhau
Đường xưa có lá me bay
Đường xưa có tiếng ve ru
Nhớ thương những mùa hè sang
Nhớ nhau trong mùa hè cuối.
(st47 Văn Vũ)
Có nụ cười Mẹ
Dặm dài sơn khê
Có nụ cười Mẹ
Tràn trề yêu thương
Em ngó xuống đời tôi
Như đêm tối đưa người chưa tàn cơn vui
Em sẽ thấy tình thơ
Trên trang giấy ơ thờ những chiều vu vơ.