Nhạt nhòa chiều, cho mưa rơi len vào nỗi nhớ
Nàng chợt buồn, mi rưng rưng
Bên kia song thương về dĩ vãng
Dáng ngọc nào hằn nét kiêu sa
Mắt huyền nào cười với trăng sao
Để hồn này gục ngã vai người.
Ta gọi tên người từng đêm tóc rối
Ta chờ đợi người mòn mỏi tàn hơi
Người ở đâu sao lặng thinh không nói
Xin trả lời một lần cuối rồi thôi.
Tình yêu đến như phép nhiệm màu
Đưa ta đến khung trờI tình yêu
Tình yêu đến như gió rì rào
Đưa ta đến với bao ngày qua
Cuộc tình còn đây, mà em xa xôi rồi
Lời ngọt trên môi, bao đêm nồng ân ái
Tình nào phôi phai, nắng mưa qua bao ngày
Nhà mình đơn sơ, ánh trăng soi mành lá
Dường như môi em lạnh, vết sầu còn trong nhau
Chừng như vai em gánh, gánh cả đời nhớ thương
Vác một đời vấn vương, cho chín sầu.
Khi xưa đương tuổi xuân thời, xa mẹ rời cha theo gót người ta
Bao năm xứ lạ quê người, hao mòn tàn phai hương sắc đời hoa
Làm dâu vui sướng gì đâu, ba bên bốn họ lắm khi nặng lời
Chiều chiều ra đứng hàng ba, nhớ cha nhớ mẹ mắt trào lệ tuôn.
Bao tháng mười rồi anh không về Đà Lạt
Khi những cơn mưa trắng dốc dã quỳ
Màu hoa ấy đã rưng rưng nước mắt
Thương hai người hai phía bỏ ra đi
Bao lâu rồi ta nhìn lá vàng bay
Theo chiều muộn rồi lạc vào miền nhớ
Ai có nghe tiếng Thu về trước ngõ
Lời thì thầm theo gió chờ mùa xa
Vì đâu mau hết câu tâm tình
Phận chung đôi lứa hay riêng mình
Một thời say đắm với bóng hình
Lòng ứớc mơ duyên lành
Nồng ấm mái lều tranh
Thu nay lại về, mây(Am)ngàn buồn giăng khắp lối,
đi về một bóng đơn côi, ngập ngừng nhìn lá Thu rơi,
nghe yêu thương xa tầm tay với.