Con Giờ Thành Trẻ Mồ Côi

Ngày ấy ngày của giông bão
Thành phố bỗng như lặng câm
Me đi về nơi ấy, bỏ lại đứa con thơ
Đường phố từng đoàn xe qua
Đoàn xe còi vang gầm rú
Bao nhiêu là làn khói trắng

Xa Sông Seine Ngày Về

Xa sông Seine ngày về, không nhớ gì, chỉ nhớ một người thôi!
Xa Paris ngày về, không có gì, chỉ có một lời yêu!
Con sông Seine không âu sầu?
Con sông Seine không biết cô đơn?
Những đám mây như tờ giấy trắng
Tháp Eiffel như là ngọn bút
Gửi lời thơ (yêu) soi bóng trên dòng sông.
Đêm sông Seine sáng chói những ánh đèn
Vui cho ai? Ai biết? Ai? Nỗi buồn…
Sông hát cho những ngày xa!

Có Mờ Dấu Yêu..?

Đường em đi,mịt mù trong sương khói
Đường Anh đi, gập ghềnh bóng đơn côi
Đường ta đi,mãi hoài sao không tới!
ĐưỜng ta đi, thác ghềnh chẳng hề vơi!

Dấu In Sâu

Có khi đang ngồi lại nhớ đến em
Mỗi khi mưa chiều lại thắt tim đau
Lúc anh nhớ người trở suốt canh thâu
Anh nhớ đến môi ướt mềm thắm môi anh

Giữa Đôi Bờ Tỉnh Thức

Sóng từ đâu mà tới. Hồn trôi lạc về đâu
Giữa đôi bờ tỉnh thức. Nào biết được nông sâu
Khai mở lời chánh niệm. Tình yêu hóa nhiệm mầu
Khổ đâu và bất hạnh. Giữa dòng đời khát khao