Sóng từ đâu mà tới. Hồn trôi lạc về đâu
Giữa đôi bờ tỉnh thức. Nào biết được nông sâu
Khai mở lời chánh niệm. Tình yêu hóa nhiệm mầu
Khổ đâu và bất hạnh. Giữa dòng đời khát khao
Ta say đêm nay cho bớt sầu cuộc tình thoáng bay
Môi ta tê cay say chén buồn hòa lệ thấm tình phai
Trời đất ngả nghiêng ta tìm em trong chốn phiêu bồng,
ta tìm em trong bóng hình ai, nụ cười kia ôi sao giống em
nhưng em còn hờ hững.
Mùa đông gõ cửa bao giờ?
Mà hương hoa sữa thẫn thờ ngất ngây
Ngôi nhà trên phố ngủ say
Giải sương chậm rãi trôi đầy giấc mơ
Gió mùa đông bắc xô bờ
Đêm rồi qua, bình minh le lói bên song, anh rồi đi
Em vẫn lặng im, buồn rơi trên gối nước mắt tràn mi
Lời hát ru thiết tha đêm rồi cùng ánh sao thấp thoáng tìm ai
Biển yêu em nhiều hơn anh
Biển không hờn ghen chỉ dỗ dành
Trăng bơ vơ trên đầu gềnh cuối bãi
Biển phớt lờ hoang dại một niềm tin.
Ầu ơi, con ngủ cho ngoan.
Ầu ơi, con ngủ cho ngoan.
Lời ru mẹ yêu đong đưa với cơn mơ chiều.
Từng câu à ơi, con say giấc mơ êm đềm.
Thương cha chiến chinh dặm trường,
Đàn con côi cút tuổi thơ.
Thương me tóc xanh phai màu,
Vì con tảo tần sớm hôm, nghĩa mẹ tình sâu.
Xa nhau rồi em có nhớ gì không ?
Hay chỉ thoáng một phút giây chạnh lòng
Góc phố khuya nơi mình hay hò hẹn
Em có còn một mình tựa cửa ngóng trông?
Nắng chiều ơi đừng ra đi vội vã
Gió khơi xa lặng lẽ giữa hoàng hôn
Vỗ về tôi bờ cát vắng cô đơn
Lòng vụn vỡ tình kia tan cùng biển
Anh về cùng em lật thời gian
Thềm rêu xóm nhỏ dưới mưa ngàn
Con đò gục đầu trên bến ngủ
Khoác gió heo may lạnh ngập tràn
Hẹn anh về Hà Nội giữa chiều nay
Hương dịu ngọt tim này bao khao khát
Đường Quán Thánh cúc họa mi thơm ngát
Cả vùng trời bay tỏa mùi hương đưa