Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẵn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng hơn nữa
Hay hồn em gợn sóng u hoài
Dù biết có một ngày em sẽ như mây
Sẽ mây bay trong bầu trời rộng
Vẫn yêu em gió mưa lồng lộng
Cuộc tình ta ngậm ngùi gió cuốn
Rồi sẽ có một ngày em sẽ ra đi
Bỏ anh đây ở nơi này trông ngóng em từng giây
Cho tôi một tia nắng sưởi ấm tâm hồn giá lạnh
Cho tôi một cơn gió thổi hết muộn phiền âu lo
Cho tôi làm cánh cò để phiêu du cùng mây trắng
Cho tôi làm biển vắng chan hòa với nắng ban mai
Bài ca anh viết riêng tặng em
Để nói hết nghĩ suy trong lòng
Vì anh, không muốn mất em một lần nữa đâu
Từng giây phút đang dần trôi
Là nỗi nhớ em trong lòng
Trào dâng, theo từng bước chân của anh
Quê hương tôi giờ đây cách xa muôn trùng
Bao năm dài tha hương nhiều đêm lòng thấy nhớ nhung
Chiều nơi thôn xưa chuông ngân buồn xa vắng
Gió cuốn hương đồng vang tiếng hò đêm trăng
Hôm nay, mười một tháng Bảy
Đúng năm năm ngày giỗ của ba
Ba ơi, con nhớ ba
Từng ngày, từng ngày qua
Làm sao được thứ tha
Những tháng ngày xao nhãng
Phận làm con để ba phải héo mòn
Nhạc ngày xanh reo vang nơi nơi
Miền đồng quê bao la xanh tươi
Trong ánh nắng mai tràn hương mới
Có tiếng ríu rít đôi chân xinh xinh
Tắm ánh nắng mới một ngày hoà bình
Ðời đẹp như bông lúa thắm xinh.
Trùng Dương, Trùng Dương, Trùng Dương
Lệnh vua hành quân trống kêu dồn
Quan với quân lên đường
Đoàn ngựa xe cuối cùng vừa đuổi theo lối sông
Phía cách quan sa trường quan với quân lên đường
Hàng cờ theo trống dồn ngoài sườn non cuối thôn
Phất phơ ngậm ngùi bay.
Xin đời sống cho tôi mượn tiếng
Xin cho cơn mê thêm dài một chuyến
Cuộc tình buông xuôi còn lưu luyến
Còn đắng cay còn hận còn đau