Cái đêm tôi ở nhà em
Điều răn thứ sáu lỡ quên mất rồi
Khi không đèn tắt tối thui
Chúa đi ngủ sớm đất trời lăn quay.
Hát cho đời hát cho người hát cho tôi
Hát cho đời hát cho người hát cho tôi
Đi về đâu hỡi em?
Khi trong lòng không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương
Em về đâu hỡi em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đời gọi em biết bao lần
Em còn nhớ không em
Biết bao đêm rộn rã đôi tim
Chiếc phone kia
Đã cho ta dịu ấm ngập hồn.
Nếu được làm người tình,
anh xin cài lên tóc màu hoa tím mộng mơ
Cành hoa tím pen se chứng minh cho đôi mình,
chuyện tình yêu mãi trăm năm
Ước hẹn cùng nhau mình se duyên thắm,
áo cưới em mặc màu tím hoa sim
Đà Đá…Đà Đa… Đà Đá…Đà Đa…
Đà Đá…Đà Đa… Đà Đá…Đà Đa…
Đà Đá…Đà Đa… Đà Đá…Đà Đa…
Đá Đá…Đá…Đà Đa.…
Chín bậc núi rừng chín bậc nghiêng nghiêng
Tuổi ấu thơ ta lớn lên ở đó
Cây muỗn xanh quả bồng quân chín đỏ
Ðầu cầu thang ngồi đón mẹ về
Ánh xuân về tràn dâng nắng mới
Tơ trời mừng say gió tới
Ngàn đoá hoa bừng chào đời
Từng bầy én trông đẹp mùa màng
Vờn cánh vui đùa nhịp nhàng
Hoà tiếng chung tình nồng nàn.
Ngồi nơi đây tôi nghĩ đến người lòng buồn chơi vơi
Tìm nơi đâu ánh mắt u sầu của người em thơ
Nhìn những cánh hoa phù du, tôi khẻ kêu tên người yêu
Em, cuộc tình đó vẫn chờ em
Cho dù mình cách xa ngàn trùng
Em, trời có lẽ vẫn hờn mây
Mây đã quên đem đến ánh sáng mùa Xuân