Hoàng hôn lá reo bên thềm
Hoàng hôn tơi bời lá thu
Sương mờ ngậm ngùi xuân xanh
Bâng khuâng phím loan vương tình
Đâu bóng trăng xưa mơ khúc nghê thường
Phai tàn một thời liệt oanh
Xa đưa gió mây lạnh lùng
Kìa trăng lên cao đang soi sáng
Dòng Hương Giang kia như lơ đãng
Mặc thuyền bập bềnh theo bóng thời gian
Thuyền ơi sao lênh đênh trôi mãi?
Về đâu? Ngang qua hãy dừng lại
Dừng lại để tôi nhắn ai vài câu
Có ước mơ tựa như cánh buồm, chờ cơn gió vút lên
Có vết thương mười năm đứng âm thầm, vì cơn mưa sống lại
Có trái tim tựa như tiếng đàn, làm tôi yêu xiết bao
Có bước chân dài hơn những con đường về nơi tâm vắng lặng.
Nghe câu hát ru em hỡi à ngủ thật ngoan con hỡi
Sau chín tháng con trong lòng mẹ và giờ con chào đời
Nước mắt ướt trên mi đón chào mẹ nghẹn với niềm vui
Nâng niu đôi má con hồng đào giờ con có mẹ rồi.
Anh hãy nói rằng em vô tình
Trái tim em quá khô cằn
Anh hãy nói rằng em ơ hờ
Trái tim em luôn thờ ơ
Cây vĩ cầm, đã câm lặng từ lâu
Con còn nhớ khi chai sạn chưa hôn lên tay cha
Cây vĩ cầm, vẫn ngân nga hằng đêm
Bay mãi vào một thời ấu thơ là cây vĩ cầm
Trời bao giông bão, bao tháng năm
Kiếp người vẫn còn với cha, cây vĩ cầm
Đôi lúc tôi hay một mình tự hỏi rằng đời này có bao nhiêu ngày vui
Đôi lúc tôi mơ một mình ngồi lặng im nghe và đếm bao nhiêu ngày trôi
Đôi lúc tôi yêu một mình đường về riêng tôi lặng lẽ chẳng ai đợi tôi
Vuốt ve bàn tay vỗ về buồn làm sao buông.
Anh đi rồi xứ Huế buồn hiu đó anh
Chim xa đàn không còn nghe hót trên cành
Em của anh cũng sầu mênh mông
Khi vắng anh đứng buồn nhìn bên sông
Nỗi u hoài xé nát buồng tim bé bỏng
Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may
Đôi khi ta nhớ một sớm sương bay
Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô.
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa
Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu
Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu