Chìm đắm không gian lặng im ngàn vì sao vụt tắt
Thuyền đã sang ngang làm cho con sóng không xô về bờ
Ngày đó đắm say vì sao anh quên bao câu ca
Cùng mùa xuân thắm tươi ước hẹn tình đầu môi hôn thay lời yêu
Ngược dòng thời gian, nhiều năm về trước
Dòng đời nổi trôi, mình cha bước đi lẻ loi giữa đời
Mang theo mình thật nhiều ước mơ
Tuổi thơ cha, khát khao đến trường
Nhưng niềm vui, nào có thấy đâu
Rồi một ngày tìm trong kí ức
Có kí ức phải chăng cũng nhạt nhoà
Rồi một ngày chị mây trong nắng đến đây và nói
Khóc làm chi, thoáng như một giấc mơ
Vì sao kia sáng chỉ một lần
Bờ môi anh rét buốt con tim chẳng thôi
Đừng hát khi buồn, hát khi buồn
Để chút yên lặng mỗi chiều anh đến cùng em
Biết rằng ngày em sẽ đi, sẽ đi nơi xa biệt
Biết rằng tình yêu sẽ không bền lâu
Yêu em tình sầu héo hon, nghe đá vàng cũng mỏi mòn
Yêu em hận đời dối gian, giữa kiếp đời còn vương mang
Yêu em lửa sầu cháy tay, soi sáng trần gian rã rời
Chia nhau biển sầu trong mắt, chia từng ngọt bùi cay đắng
Tôi lớn lên từng ngày, trên đất mẹ miền Tây
Nơi có đồng ruộng xanh bao la
Nơi có dòng sông sâu chảy qua
Nơi có cầu tre đưa đón tôi về
Những trưa hè thả diều trên đê
Diều căn no gió, ơi làng quê, ơi làng quê.
Chiều hôm nay trong cơn gió bay nghe mùa lá úa trôi qua tâm hồn
Chiều hôm nay cô đơn trong tay còn thêm buốt giá
Chiều hôm nay ta nghe xót xa trong từng chiếc lá lạc loài trên phố
Chiều hôm nay buồn bằng đôi mắt em
Vì cớ sao hỡi người, người quay gót tim anh lặng đau
Giọt nước mắt rơi ướt trên cuộc tình chúng ta
Ngày xưa đó không gặp mặt lòng chẳng nhớ tim chẳng khờ
Thì giờ đây tim anh sẽ không duyên bẽ bàng
Ai đang buồn mùa thu rơi xuống đây trong mắt màu xanh biếc xanh
Câu yên miền, mùi hương của ước mơ chưa nói, thế nên trong lành
Ngày mùa đông, ai mua giấc mơ thơ dại, mua bằng tim, cắt ra trong lòng
Lời yêu thương tựa như cơn gió bay, thơm ngát vết thương ê chề
Giận chi em nhiều thế để nói câu giã từ
Giận chi em nhiều thế để bước đi hững hờ
Lời em theo ngọn gió chiều thu sang bất ngờ
Giận chi em tàn úa ngày thơ