Có một loài hoa thắp sáng lưng đồi
Một đời hoa sống giữa xa xôi yêu lắm dã quỳ ơi !
Những buổi chiều sóng bước dưới mưa bay
Đường về như muốn khép nơi đây thương lắm dã quỳ ơi !
Ngày xưa ấu thơ lắng nghe tiếng ru bên đời
Lời ru thiết tha dịu dàng như dòng suối reo
À ơi con ơi, con ngoan ngũ say giấc nồng
Đong đưa khung võng êm đềm mang từng giọt sữa Mẹ cho con
Mùa cưới muôn hoa đua nở khắp trên miền quê rộn ràng
Đường phố thênh thang tưng bừng chào đón ngày vui
Mùa xuân vừa đến thắm duyên mới sắc xuân tỏa muôn hương dịu dàng
Và bao lứa đôi tô thắm duyên hương xuân nồng nàn.
Trắng đêm ta đốt thời gian này vùi chôn bao kỷ niệm đầy
Lời tình ngày nao giờ nghe chua xót rót bên tai bao lời đau
Chuyện tình đôi ta không bao giờ ly biệt bên nhau chung lối về
Nay đường hai lối em khóc tình lẻ loi.
Người đã bỏ ta đi lấy chồng
Ta hỏi lòng mình có buồn không
Không buồn sao ta lại khóc
Không buồn sao lại đau thương
Không buồn sao từng đêm say mềm.
Mưa rơi trên phố vắng ướt vai em
Tôi xin mưa đừng ướt thắm trên môi má em
Trả lại cho những ngày tháng khi mưa bên nhau
Khúc mưa đêm nhắc nhớ như ngàn nỗi đau
(st26 Văn Vũ)
Em nơi nào giữa hai lối mênh mông
Mùa thu chơi vơi hay chân trời hạ buồn
Đêm cô đơn lại nhớ mùa thu bên em
Đón thu về ai gieo nỗi chờ mong
Em nơi nào thương nhớ cũng chênh
vênh
Người con gái ấy mang tên loài hoa
Ánh mắt suối trong mi cong ngọc ngà
Loài hoa yêu ấy bây giờ đã xa bây giờ đã xa.
Anh có bao giờ thôi nhớ em
Lênh đênh con sóng tóc phai màu
Chờ nhau trăng vẫn hoài lưu lạc
Anh có bao giờ thôi nhớ em.