Ngày đó trên chiếc cầu, em nhớ chăng
Một chiếc áo dài, màu trắng xinh xinh
Một nụ cười, mời anh đưa em vào đời
Và từ đó, hai đứa mình quen nhau.
Kỷ niệm nào ghi nhắc trong tim
Nghe nhiều ray rứt mãi khôn quên
Mòn chân ngày tháng không sao tìm
Khi chiều giăng mây tím
Hay mưa lúc nửa đêm.
Mùa hoa nào làm lòng em xao xuyến
Mùa hoa nào còn đẹp mãi trong tim
Tuổi thần tiên nhiều mơ ước êm đềm
Không u hoài đẹp như nắng ban mai
Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng
Cành đào phong kín cánh mong manh như hoa lòng
Hà Nội mừng đón Tết hoa chen người đi liễu rũ mà chi
Con quỳ con lạy mẹ cha
Ơn cha nghĩa mẹ con đền được là bao
Năm dài tháng rộng gian nan
Nuôi đàn con khôn lớn nên người.
Làm thân con gái ai muốn lấy chồng xa
Để mẹ cha nhớ thương bao giờ
Nhưng duyên nợ trời đã ban cho
Gần hay xa lòng ta cũng mong ước
Được một người hết dạ yêu thương
Chiều buông trên dòng sông Cửu Long
Như một cơn ước mong, ơi chiều
Về đâu ơi hàng cây gỗ rong
Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều
Bước xuống phố sáng tinh mơ
Dạo qua góc công viên có bao điều
Người người chào bình minh đang đến
Nhìn cụ già tập dưỡng sinh
Sao trong tim ta thấy bình yên
Một Hà Nội rất thân quen
Rồi chiều nào anh qua xóm vắng
Đã mấy mùa trăng anh cách xa mấy lần nghe tim thiết tha
Cớ sao anh tưởng chừng là hôm qua
Đôi ta hẹn nhau giữa lòng mấy rặng tre già
Xưa quen nhau em vẫn thường ngân nga tiếng hát
Anh viết nên bài hát yêu thương dạt dào
Điệu bolero ôi thắm nồng tình người tha thiết
Mỗi khi anh nâng cung đàn
Quyện theo tiếng hát xa xa