Tôi trở về đây, thăm anh một lần nữa
Sau những năm chia lìa buồn thương thức suốt canh khuya
Anh đứng ôm tôi quên cơn mưa đường phố
Mừng mừng rơi nước mắt dưới đèn vàng xóm ngoại ô
Người xưa vẫn còn đây sao mây vội bay
Son môi nhạt phai đôi mắt mùa thu ấy
Giá băng hơn tù đày hỏi xin cho một người
Một ngày xưa ấy, tình còn nhiều mê say
Sao anh đành bỏ em để ra đi một mình
Giữa đêm xuân lạnh lùng chim xa bầy còn thương tổ ấm
Huống chi người tội lắm anh ơi
Ngày em hai mươi tuổi tay cắt mái tóc thề
Giã từ niềm vui nhé buồn ơi, hãy chào mi.
Ngày em hai mươi tuổi chưa biết nhớ nhung gì
Trên nụ cười mới hé niềm thương đã tràn mi.
Nói đi em câu chuyện buồn tình yêu
Nói đi em vì mình thương quá nhiều
Khóc làm chi cho hoen úa rèm mi
Cho héo úa xuân thì nhớ thương nhau rồi đi
Em ơi chúng mình, chúng mình cách biệt rồi sao
Bao năm ước hẹn, mong đợi giờ đã phai phôi
Những đêm mong đợi, chờ em hoài
Gió lạnh xé lòng, càng thêm buồn
Nhưng đâu mất rồi, bóng người em vẫn mờ xa.
Trao nhau lời tạ từ hôm nay rồi ngày mai xa cách
Cho nhau những đắng cay của cuộc đời khi tình mình
Vội tan theo gió mây
Tôi kể người nghe một thiên tình sử
Một thiên tình sử đẫm lệ thương đau
Em là con gái sang giàu
Xây mộng hạnh phúc ban đầu
Ai ngờ chuốt lấy thương đau
Ước mộng thật nhiều nhưng khi duyên nợ chợt đâu đưa đến
Ai có ngờ đâu mình tay trắng tay buồn ơi là buồn
Còn gì cho nhau ngoài tình yêu thôi làm sao nên đôi đã yêu nhau rồi
Trước sau thôi đành đựng lên đám cưới cho có lệ mà thôi
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
Anh sẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”