Gọi gió lên thung lũng hồng, mây trôi bềnh bồng
Hạt nắng lung linh tím dần, mong mênh thu vàng
Còn đó em yêu dỗi hờn, long lanh lệ buồn
Còn đó sương vây kín đầy, cho tình ngất ngây
Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi
Xa vắng miền quê bao năm rồi
Về gặp em ngây thơ duyên dáng
Hôm xưa tiễn anh nơi cuối làng
Thôi em hãy về đi
Xin trả lại em, những gì đầu môi em trao
Xui hai đứa gặp nhau mai sau nên nghĩa vợ chồng
Mà nay đâu ngờ biệt ly, em chớ buồn làm chi
Đứa bé tuổi lên tám già như tuổi mười lăm
Ghế đá công viên thay cho giường nằm
Nhai miếng cơm khô đêm đêm thì thầm
Mẹ ơi có biết con sống đời tối tăm.
Trời ơi tôi đã lỡ yêu em rồi
Làm sao ngăn được vết đau trong đời
Vết đau cắn xé tơi bời, bao đêm cô đơn bồi hồi
Mong một người nhớ đến tôi.
Một sớm mưa nhiều tôi rời thành xưa
Sông nước tiêu / điều nhỏ lệ buồn đưa
Hắt hiu tâm hồn vì không có ai
Tiễn mình chỉ một lần cuối
Tháng năm bẽ bàng tình duyên
Tôi nhớ người em Vỹ Dạ
Gặp bên chợ Ðông Ba
Lần ghé miền Trung yêu thương
Theo chuyến đò xuôi ngược dòng Hương
Kỷ niệm cuối đường xưa người hôn lên tóc em dài
Phút đầu nhìn nhau không nói
Hỏi lòng thấy mình yêu tình yêu trao đến ai
Lệ tình lên mắt nhung mờ.
Đừng nói yêu em khi còn trắng tay
Đừng để cho em khổ lụy sau này
Đời không đơn sơ dễ tính
Đời mang trên vai nặng gánh
Mà tình yêu tựa chiếc lá mong manh
Ngâm thơ:
“Phú quý giàu sang có nghĩa chi
Khi không yêu được trái tim nàng
Đêm đêm thao thức tình cô lẻ
Mượn chén men cay để quên người.”