Ước mộng chi nhiều rồi được gì đâu
Em biết tình ta chỉ là khổ đau
Em nào dám trách người cho đành
Chỉ buồn duyên phận mong manh
Khi đêm về nghe tiếng gió lạnh
Năm tháng xa vời nay về thăm quê
Thăm luỹ tre làng cây đa bến đò
Và người em nhỏ năm xưa
Chiều nào em đã tiễn đưa
Anh lên đường xa biệt quê hương
Tôi trở về quê hương, tìm lại người thương
Ghé thăm Sài Gòn, muôn màu muôn sắc
Thăm cô bạn học, nhớ thời sinh viên, khát vọng tương lai
Có người hỏi tôi, tại sao thường nghe nhạc tình
Tại sao thường ca nhạc sến
Trả lời gì đây, trong tim đầy vơi nỗi niềm
Từ thuở còn thơ nghe tiếng mẹ ầu ơ.
Giờ này bên nhà mùa Xuân đã về
Bài nhạc xuân buồn hằng năm vẫn nghe
Mẹ ơi con vẫn không về
Ngày xưa chiến chinh điêu tàn
Giờ thì xa quê ngút ngàn
Về ngang qua đường cũ lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ chậm tím vì mong nhau
Biết anh buồn vì em đi lấy chồng
Biết anh buồn và còn đang nhớ mong
Một người đi thuyền tách bến sang sông
Một người đang ưu ầu bên pháo hồng
Giờ đâu còn ngày xưa, lúc em dại khờ anh hoài ngẩn ngơ
Giờ qua rồi ngày xưa, chung đường hai đứa lúc tan trường về
Đâu mái tóc thề, ngày nao thả xuống vai gầy
Giờ đây nước mắt đong đầy, tình ta mãi chẳng sum vầy
Ngâm thơ:
“Phú quý giàu sang có nghĩa chi
Khi không yêu được trái tim nàng
Đêm đêm thao thức tình cô lẻ
Mượn chén men cay để quên người.”
Không phải là tơ trời không phải là sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Em đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu, là tình yêu ngát hương.