Không phải là tơ trời không phải là sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Em đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu, là tình yêu ngát hương.
Hò ơ … thuyền ai có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăn khăn đợi thuyền
Tôi thương chiếc áo bà ba
Áo bà ba em mặc ra đồng
Trưa nắng hè áo đẫm mồ hôi
Áo dãi dầu sớm nắng chiều mưa.
Tình yêu như chiếc lá nhẹ rớt bên thềm
Lòng ai vơi trên đá gọi xót xa về
Từng hạt mưa đêm gợi nhớ nhung buồn
Tiếng mưa thầm trách ai.
Trời ơi người đã xa tôi mất rồi
Tại em gian dối nên làm khổ tôi
Buổi đầu gặp gỡ chưa nguôi
Kỷ niệm mang mãi trên môi
Méo tay nhau thề chung lối
Soạn theo phần trình bày của Như Quỳnh:
Khắp quê hương anh đã từng đi vạn nẻo đường
Đường anh đi vẫn nhọc nhằn và nhiều gian nan
Dài đêm sâu ánh hoả châu soi bước anh đi
Khắp núi rừng là vạn nẻo đưa đi
Là muôn lối đưa về anh đi từ ngày sáng đêm.
Mùa Giáng Sinh xưa anh hẹn anh sẽ về
Ngày đó Noel bên hội sao trần thế
Anh có nhớ không anh
Em mặc màu áo xanh lam
Xanh như liễu Đà Lạt
Một chiều đông Giáng Sinh.
Ngâm thơ:
Thương tiếc buồn chi chuyện đã qua
Tình vương mắt lệ nhạt phai nhoà
Nữa đời còn lại xin người giữ
Xứ lạ thêm buồn nơi xót xa
Nhớ đến mẹ hiền con thương vô vàn
Những tháng ngày dài nuôi con vượt những gian nan
Biển trời mênh mông quá, lòng mẹ bao la quá
Sức sống thiên nhiên muôn đời khó quên.