Chuyện tình hợp tan như sóng xô dạt bờ
Nào ai có ngờ cơn bão cuốn đi xa
Ngày anh về qua bên sân nhà yên vắng
Nói không nên lời giọt buồn chiều mưa rơi
Con nước ngược dòng day dứt giọt phù sa
Nỗi nhớ bên lòng mê mãi tháng ngày qua
Nàng có hay quê nhà anh mong đợi
Bông ổi sau hè thủi thủi cái buồn hiu.
Em thường qua ngõ nhà tôi
Nghiêng nghiêng dáng nhỏ với đôi thúng trầu
Chợ làng xa tận đâu đâu
Hằn sâu dấu cát, in từng dấu chân.
Mùa xuân ta cưới nhau nào
Mùa xuân chim én xôn xao
Rủ nhau xây đắp mộng vàng
Cùng nhau tô đẹp cho non sông
Thuở ấy yêu nhau anh làm thơ
Thuở ấy yêu nhau em đợi chờ
Dòng nước Hương Giang trôi lặng lờ
Chưa biết chi giận hờn và chưa biết sầu mộng mơ
Anh ngồi mãi đó, một chấm nhân sinh
Có hay không có trong cõi vô tình
Anh ngồi mãi đó, Anh ngồi mãi đó
một chấm nhân sinh!
Bao năm rồi hai đứa mình xa nhau
Từ đó đến nay anh thui thủi một mình
Còn em chung tình cũng chẳng có quen ai
Để rồi hôm nay hai đứa mình gặp lại
Xa cách bao ngày mà tình vẫn không phai
Trưa nay phố xa đầy nắng
Riêng em với con đường vắng
Biển ngoài kia sóng nói thầm
Nói thầm rằng em nhớ thương anh.
Em cất mùa hè vào trong trang sách
Sợ tuổi học trò rồi cũng phôi pha
Cánh phượng hồng trong nắng đợi chờ ai
Bao tháng năm vẫn ngời lên sắc đỏ
Em cất mùa hè vào trong nỗi nhớ
Nghe lòng mình xao xuyến trào dâng.
Tôi vẫn mơ vẫn nhớ một bóng hình
Câu ca em hát ấm tình quê hương
Từ khi em lỡ một con đường
Làng quê em có còn thương không người
Nghẹn đau tiếng sáo lưng trời
Ánh trăng tắt lặng từ hồi em sang.