Cho anh tất cả khung trời mộng mơ tất cả tình thơ ngày xanh
Đắm say hương nồng đẹp như trang giấy, cho anh những gì đẹp nhất trên đời
Những gì chẳng nói thành lời nhưng suốt đời đâu dễ quên đi
Đêm lắng xuống xóa bóng chiều mờ sương rơi.
Tôi đứng đắm đuối lướt hồn về xa xôi
Ôi dĩ vãng gieo rắc mối nhớ thương trên muôn ngàn lối
Có những đêm buồn bã đếm tiếng mưa lạnh giá khơi thêm những niềm riêng
Anh trông mãi con thuyền mang bóng người yêu dấu
Biển sóng xô về đâu cho đời lạc mất nhau
Đứng bên cầu ngắm lục bình trôi
Mà chạnh thương những đời xa xứ
Thương con sông đã bỏ ngọn nguồn
Trôi lênh đênh trong mưa gió buồn.
Trường tan, em về anh thẫn thờ
Cặp da, trang vở cùng mộng mơ
Tảng đá bến đò hẹn hò chim líu lo
Bướm ong bay nhởn nhơ dệt thơ êm áo học trò.
Chuyện nghèo giàu tôi đã thuộc làu làu
Tôi thuộc là tại sao, là vì tôi biết đau
Biết xót xa nghẹn ngào thuộc từ khi biết yêu đắng cay và lệ trào
Tình yêu như thay áo như chuyện đời trăng sao.
Lần đầu gặp em như đã quen từ thuở nào
Để rồi tình anh nghe trong lòng bao xuyến xao.
Bồi hồi nhìn nhau trái tim anh như mở ngỏ
Nói không nên lời vì lòng còn bao vấn vương.
Những chiều thu ấy tôi còn nhớ
Nhìn đoá ti gôn đẹp vô bờ
Cài vào mái tóc thơm mùi nắng
Tôi đợi tôi chờ bóng một người lại thăm.
Anh có nói gì đâu
Mà mắt em đầy ý hỏi
Mà môi em thầm bối rối!
Nếu có kiếp sau xin đi lại từ đầu
Trên con đường nào hai đứa đã chung đôi
Để nghe anh nói chuyện trầu ca
Hay chuyện ngày đầu hay đứa quen nhau