Ngoài trời mưa rơi tí tách
Trong lòng tôi như thấm trách
Trách mưa sao cứ rơi hoài
bầu trời giăng lên sắc tím
Gieo bao luyến nhớ trong tim
Dâng thêm nổi đau về đêm
Anh ơi, mưa chập chùng ngoài hiên
Mưa rơi như có điều gì muộn phiền
Mưa rơi mưa hoài mưa nỉ non
Mưa rơi mưa ướt trọn một mảnh hồn.
Lối đi nào cô đơn ngõ về nào còn buồn
Đường khuya nào quạnh quẽ ta làm kẻ suy tư
Mười mấy năm dư em lấy chồng xa xứ
Còn anh lữ khách buồn
Mùa xuân về rồi đó anh ơi
Em ở đầu sông anh cuối trời
Chốn cũ lối xưa vàng cỏ úa
Xuân về em có đâu vui
Anh còn đi giữa trời sông núi
Tôi đã trở về đây thành phố yêu ơi tôi đã trở về đây rồi
Những ngày dài đây đó sông hồ đi khắp nơi
Tôi vẫn mong sau này sẽ trở về chốn kinh đô
Ôm trái mộng trên tay ru giấc ngủ mê say
Quên bao ngày tháng chông gai.
Mẹ sinh con ra cũng muốn như bao người
Mà con sinh ra không nhìn thấy ai rên đời
Tình thương cho con cao quí như sông dài
Mắt con bây giờ không thể nhìn được mẹ cha
Tiếng ca rất buồn khi trời vào thu
Gió nhẹ em nghe u uất tâm hồn
Từng đêm phòng không gối chiếc
Sầu cho tình ngang trái
Biết bao giờ mới được yên thân.
Lần đầu gặp em như đã quen từ thuở nào
Để rồi tình anh nghe trong lòng bao xuyến xao.
Bồi hồi nhìn nhau trái tim anh như mở ngỏ
Nói không nên lời vì lòng còn bao vấn vương.
Những chiều thu ấy tôi còn nhớ
Nhìn đoá ti gôn đẹp vô bờ
Cài vào mái tóc thơm mùi nắng
Tôi đợi tôi chờ bóng một người lại thăm.
Anh có nói gì đâu
Mà mắt em đầy ý hỏi
Mà môi em thầm bối rối!