Ánh trăng u hoài đêm nay cô đơn
Soi chiếu lòng ta đang khô héo tâm hồn
Từ ngày quen em ta vui sống ân tình mới
Từ ngày em đi ta nghe trái tim rã rời
Xuân đang ngập nắng sao lá vàng rơi
Em đã vô tình hay hờn dỗi.
Chào đời tiếng khóc tu khoa
Trái tim nào vượt thói đời điêu ngoa
Mỗi con người mỗi kiếp người
Hát lên xóa nỗi phù du ở đời
Chuyện đời tôi như cánh hoa lục bình lạnh lùng trôi theo tháng năm
Nhìn đời vui cũng xin được một lần ghét sang bến bờ yêu
Thu qua bao mùa rồi và đông sang bao lần rồi mà đời tôi vẫn thế
Em biết không anh tương em nhiều lắm
Ba bốn năm rồi chẳng dám nói ra
Anh sợ người ta chê mình nghèo khó
Đen đúa quê mùa, ăn nói chẳng bằng ai
Có những đêm buồn, một người đi hoài cảm
Buồn thương gót phiêu du
Nhớ thành đô tà áo trắng em tôi
Chủ nhật buồn những bước chân âm thầm.
Ta mất nhau từ đó
Bạn bè xa ta bỏ ta vất vả
Người tình xa ta nỡ quên lời ước hẹn
Ngày nào chung bóng với nhau trao duyên ban đầu.
Bolero cung đàn anh rao
Em hát lên lời mình yêu nhau
Mà em đành sao ra đi đến phương nào
Tình có gì đâu chỉ còn lại bao đớn đau.
Chiều là chiều mù sương
Lắng nghe chim chiều gọi nhau
Khiến xui cho đời âu sầu
Ôi héo hon trong lòng.
Ở cuối con đường, ta sẽ chờ nhau
Chờ nhau, trao nhau bao giọt tình chôn giấu
Chờ nhau, đợi nhau, nắng dẫu phai màu
Đợi nhau, chờ nhau để tình mình có nhau
Từng độ nhớ em ơi đã mấy mùa hoa
Hoa nở rồi hoa tàn
Một loài hoa mang tên người thương đó
Thương sao mới thật là thương.