Ở cuối con đường, ta sẽ chờ nhau
Chờ nhau, trao nhau bao giọt tình chôn giấu
Chờ nhau, đợi nhau, nắng dẫu phai màu
Đợi nhau, chờ nhau để tình mình có nhau
Từng độ nhớ em ơi đã mấy mùa hoa
Hoa nở rồi hoa tàn
Một loài hoa mang tên người thương đó
Thương sao mới thật là thương.
Tôi về thui thủi một mình
Chiều mưa giăng lối có ai về chung đường không
Giờ biết về đâu bao nhiêu ân tình
Bao nhiêu vui buồn đã hết rồi còn đâu
Có bà mẹ già, đêm đêm về, lụm lon trên đường khuya
Suốt cả đời mình, chắc chiu nuôi con nên người
Đời nhiều khổ đau cha ra đi, khi con còn thơ ấu
Sống nơi xứ người, trong cơ hàn mẹ cố nuôi đàn con
Cũng con đường đó năm xưa đôi mình biết nhau
Vẫn con đường đó đưa tim anh đi vào tiếng yêu
Thấy vui vui nhiều nhớ nhung bao chiều
Sánh vai bên người yêu.
Theo năm tháng hoài mong thư gởi đi mấy lần đợi hồi âm chưa thấy
Em ơi nhớ rằng đây còn có anh đêm ngày hằng thương nhớ vơi đầy
Ngày đi mình đã hứa toàn những lời chan chứa còn hơn gió hơn mây
Mỗi tuần một lần thư kể nghe niềm thương nhớ kể nghe niềm ước mơ
Em về lại một đêm sanh vườn hoa sứ nở
Mùi hương bay ngơ ngẩn cánh hoa tàn
Đường dương gian đêm ngỡ ngàn dang dở
Chuyện tình bão giông xô dạt nẽo phương trời
Vừa gặp nhau thôi
Tình cờ nhưng sao như đã quen lâu rồi
Anh nghĩ là chúng mình
vẫn thường gặp nhau vào khi đi xem lễ sớm
Tuy là chưa lần tâm sự mà tình nghe nào xa
Gió chiều nhẹ hôn đôi môi hồng cánh phượng
Ve sầu vì đâu về cho nắng hạ buồn
Đây bóng ngôi trường xưa phố mờ màu rêu xanh
Đâu tiếng nói cười của những bạn bè thân quen.
Em nhớ chuyện ngày xưa em làm lính hầu còn anh là thái tử
Trò chơi khi bé bên gốc dừa sau hè hỏi anh nhớ không anh
Ngày đó em ngây thơ nên nào dám đâu than phiền
Rồi mắt em rưng rưng cho lệ ướt đôi mi huyền
Đòi được làm công chúa cao sang
Thương em anh chỉ biết dỗ dành
Nín đi anh sẽ làm quân hầu