Yêu rồi thì làm sao quên đây
Thương rồi lòng nào không vấn vương
Yêu thương xưa nay xa là nhớ
Mà khi nhớ mong là giận hờn vu vơ.
Tôi yêu người con gái
Tóc thề chớm ngang vai
Chiều nghiêng qua sân nắng
Em cười nét thơ ngây
Vẫn con đò, vẫn dòng sông có từ thuở ấy
Tôi ghé qua thăm người thân bên đó một lần
Trên con đò đưa khách lạ sang sông
Tôi mới quen một người em gái nhỏ
Bóng trăng úa gầy nhắc khơi chuyện cũ mối tình lâm ly
Đã bao mùa trăng chuyện Hàn Mặc Tử vùi thân chốn này
Trời buồn gieo chi tình sầu nhân thế ngàn nỗi đoạn trường
Lệ sầu trăm năm hoa xưa nào thắm mồ xanh cỏ đầy.
Hoa nào mà chẳng tàn phai
Theo chiều nắng nhạt màu mây
Trăng kia nay khuyết mai đầy
Xin hãy nhớ rằng
Cuộc đời sắc sắc không không.
Tôi bước trong màn sương tìm dấu chân người thương
Hơi ấm còn vương sao giờ đành hai ngã đường
Ngày mình bên nhau ân tình sâu đậm
Nay lỡ nhịp cầu tình tan theo bể dâu.
Đời người sinh ra chỉ sống một lần thôi
Mai này ra đi giữ trong tay được gì
Bạc vàng lợi danh có đây rồi lại mất
Ngày còn bên nhau xin đừng gian dối nhau
Chuyện một xưa ấy thương một nàng con gái như hoa ủ ngọc ngà
Nàng tựa như bức tranh môi hồng ngây ngất lòng người hưởng mê say
Như hoa yêu đậm đà đượm nghèo chàng thi sĩ
Lời tình anh viết khiến con tim nàng xao xuyến
Tôi dám trách người đâu khi người đổi thay mau
Tôi dám trách người đâu quên hẹn thề trao nhau
Tôi chỉ buồn tôi khi tình lỡ nhịp cầu
Đàn ngân cung sầu tơ vương chi dài lâu
Sao mỗi lân gặp em anh cứ hay làm ngơ
Không như ngày đầu lúc mình mới quen nhau
Nếu anh có ai rồi xin anh nói một lời
Đừng làm như thế tội em lắm người ơi