Chuyện một xưa ấy thương một nàng con gái như hoa ủ ngọc ngà
Nàng tựa như bức tranh môi hồng ngây ngất lòng người hưởng mê say
Như hoa yêu đậm đà đượm nghèo chàng thi sĩ
Lời tình anh viết khiến con tim nàng xao xuyến
Tôi dám trách người đâu khi người đổi thay mau
Tôi dám trách người đâu quên hẹn thề trao nhau
Tôi chỉ buồn tôi khi tình lỡ nhịp cầu
Đàn ngân cung sầu tơ vương chi dài lâu
Anh bỏ đêm mang tình về chốn nào
Bỏ lại em lặng lẽ mãi nơi này
Lời chia xa nâng sầu thành chén đắng
Cạn nghìn đêm chưa cạn hết cơn đau.
Người ơi từ ngày mình xa
Phương trời ấy em nơi chốn lạ
Nụ tầm xuân có hé môi cười
Hay ngậm ngùi lệ ém bờ mi.
Con đường xưa lá bay hàng cây xanh còn đấy
Ghế đá vẫn còn đây người xưa nơi chốn nào
Người xưa đã xa rồi cho một người bơ vơ
Quên cuộc tình ngu ngơ
Tôi biết nàng yêu tôi, nhưng tôi lỡ yêu cung đàn
Biết làm sao được, cuộc đời hai đứa chia xa
Chuyện tình hai đứa phôi pha, bão tố phong ba
Tôi khổ vì người yêu nên giờ xót xa rất nhiều
Tôi khổ chỉ vì ai mê sang giàu mê kiếp sa hoa
Tôi khổ chỉ vì tôi yêu em yêu quá thật thà
Yêu cho rất nhiều nhưng nhận có bao nhiêu.
Ta còn nợ nhau cơn mê vô thường
Nợ nhau trăm năm bạc đầu
Nợ nhau được mất thương vay em ơi
Chốn đời này như cõi hư vô như cõi hư vô
Con người ta ai đến cũng một lần
Mai này thôi tất cả còn gì
Giấy và tiền có khác chi đâu
Sang và hèn có khác chi đâu.
Em đi vừa lòng anh chưa anh về đẹp duyên với người
Yêu đương có còn nghĩa lý em đi anh bận lòng chi
Tình ta xem như đã chết tiếng cười hóa những đau thương
Tim anh em nhường ai đó thay em níu giữ chân người.