Tôi biết nàng yêu tôi, nhưng tôi lỡ yêu cung đàn
Biết làm sao được, cuộc đời hai đứa chia xa
Chuyện tình hai đứa phôi pha, bão tố phong ba
Tôi khổ vì người yêu nên giờ xót xa rất nhiều
Tôi khổ chỉ vì ai mê sang giàu mê kiếp sa hoa
Tôi khổ chỉ vì tôi yêu em yêu quá thật thà
Yêu cho rất nhiều nhưng nhận có bao nhiêu.
Ta còn nợ nhau cơn mê vô thường
Nợ nhau trăm năm bạc đầu
Nợ nhau được mất thương vay em ơi
Chốn đời này như cõi hư vô như cõi hư vô
Con người ta ai đến cũng một lần
Mai này thôi tất cả còn gì
Giấy và tiền có khác chi đâu
Sang và hèn có khác chi đâu.
Em đi vừa lòng anh chưa anh về đẹp duyên với người
Yêu đương có còn nghĩa lý em đi anh bận lòng chi
Tình ta xem như đã chết tiếng cười hóa những đau thương
Tim anh em nhường ai đó thay em níu giữ chân người.
Ngày tháng qua dần, tôi miệt mài đường xa nơi đô thành nhung gấm hoa
Đời long đong trôi dạt theo dòng nước
Gian khổ đời tôi nhưng số nghèo vẫn trắng tay.
Từ dạo xa em
Từ một cơn điên anh mang con tim thiếu vắng em vượt trời mây
Từ ngày anh đi
Từ ngày sân bay anh không dám ngó em cúi mặt tội lỗi anh
Một nụ hôn nhanh
Mùa hè long lanh nắng gió trên đôi mi em mềm giọt nắng tình
Em ơi em ơi
Biết mấy đau thương khi anh xa em một lần
Ừ não lòng.
Ngày xưa, tôi vẫn hay chờ em những khi tan trường
Ngồi đợi thật lâu, trông đôi tà áo, mình dìu bước cùng nhau
Đôi môi em cười, chết lặng tim tôi
Một vùng lá me, giăng kín em đường về
Này, cô bé hỡi! Đừng vội bước thật quá mau.
Mưa buồn chơi vơi mưa rơi thấm ướt lối về
Nhạt nhòa mây trôi mây ơi sầu vương tóc thề
Tìm nhau, trong cơn mê đời tìm quên dĩ vãng ngậm ngùi
Chiều mưa ray rứt nghe giá buốt tim tôi.
Thôi chia ly từ đây! người xa cách phương trời
Nước mắt đã tràn mi đường tình trắng như vôi
Ngày nào bước chung đôi giờ này hóa chia phôi
Mộng đời chia hai lối xuôi theo dòng đời trôi