Khi biết tình ta mang bể dâu
Hai chữ “sang giàu” để tình em mang về đâu
Người ta vui bước bên người để mình anh thương nhớ
Bỏ mặc anh, em bỏ lại cuộc tình
Để từng đêm ôm kỷ niệm một mình
Mà giờ đây em đã quên câu thề
Em đã quên lối về em đã quên anh thật rồi!
Trời đổ cơn mưa rớt rơi giọt buồn kéo về
Mưa rơi não nề gợi nỗi nhớ đêm khuya
Giọt buồn tương tư gói mộng ướt mi sầu
Tiếc cho tình đau từ biệt chia ly.
Con đường ta bước chung nay em cùng ai bước qua
Hàng ghế đá chiều công viên bây giờ ngả nghiêng u buồn
Hình bóng cũ giờ xa xôi còn tiếc nhớ về riêng tôi
Con đường hai đứa mình cùng đặt tên giờ nhớ hay quên.
Ngủ ngoan sương đêm cho thời gian ngừng đọng
Cho ngày mai nắng mới không về
Nhẹ khép mí mắt để mãi giữ lấy
Mộng sâu treo giữa đời.
Ta đón đưa có nhau từng ngày
Trần gian này của đôi ta
Kỷ vật trao tay từ đêm Đông ấy
Giáng Sinh em khẩn cầu, trọn đời ta bên nhau
Thiên Chúa trên cao hằng ban ơn phước.
Trót lỡ, duyên thề mộng tình dở dang
Dẫu biết yêu người, dù tình vội tan
Lê em rơi trên khóe mi cay
Sầu đơn côi lẻ bóng không hay!
Duyên trao người dù tình ngăn đôi!
Ai trong hương đời, mà không thương nhớ vấn vương
Ai trong thói đời làm sao không có thê lương
Tình là chuỗi ngày đau thương đời ta là nỗi đau vô thường
Lòng người gieo neo thương đau bao trái ngang
Sầu đắng trong thế gian.
Em theo ai về làm dâu nơi xứ lạ
Để anh u buồn nhìn chiếc xe hoa
Mắt lệ trông theo dòng người đã qua rồi
Thiệp hồng em trao mà lệ anh xót xa
Intro;
Sương gió kia lạnh lùng qua kẽ lá
Làm giọt mưa tuôn sầu giá đến tột cùng
Đường khuya vắng ánh đèn lay lắt soi
Tìm đâu, tìm đâu nữa ánh mắt của ngày xưa.