Đêm nay em lại say say để quên đắng cay phận mình
Tuổi thơ lắm truân chuyên mái tôn mục nát mưa đổ triền miên
Lũ em thơ hồn nhiên em nào đâu biết mẹ hiền mưa nắng thân xác gầy héo hon.
Rũ áo phong sương người đi cất bước tha hương
Sầu vắng đơn lạnh đành thôi lẻ bóng ra đi
Đường phố xa lạ người về nơi ấy đơn côi
Mắt ướt lệ nhòa còn bao tiếc nuối.
Cuộc đời cho ta biết bao nhiêu muộn phiền
Vì sống ở đời chỉ có một lần thôi
Dù có ra sao ta vẫn phải bước
Đừng hận cuộc đời mà sống kiếp buông xuôi.
Gặp nhau làm chi, khi tình ta giờ hai lối.
gặp nhau làm chi, khi giờ nước mắt phân ly
Người nói gì đi, sao tình mình dành xa cách
Chẳng lẽ anh không đủ ,sang giàu để yêu em
Phố nhỏ bước cô đơn
Chiều mưa giăng giăng bên thềm vắng
Chợt nhớ kỷ niệm ngày xưa
Lối hẹn ngày bên nhau ngõ về giờ còn đâu thời gian đã phai màu.
Nỗi lòng tha hương tím phương trời này gửi vào niềm nhớ
Dòng đời xô nhau đã bao lâu rồi cách xa quê nhà
Năm tháng mưu sinh anh đành phải rời xa
Xa con đường làng ngày đi gió mưa tuôn
Xa rồi người em nửa đêm còn thổn thức
Xa bao kỷ niệm ôi nhớ sao những ngày.
Tôi có người em tên gọi Ngọc Hà
Nét đẹp yêu kiều ngây ngất lòng tôi
Hoa xuân tuổi tròn đôi chín
Tôi mơ ước chuyện trăm năm
Ngây thơ nàng đâu có hay
Nhạn ơi thương em thật nhiều
Biết nói sao cho vừa cuộc tình dành cho em
Vì đời nhiều cay đắng nên thân anh mù lòa
Nên thân anh tội tình
Phận nghèo anh biết làm sao để đời em bớt sầu lo.
Làm thân con gái đã khổ rồi anh ơi
Lỡ gieo nhầm bến thì cuộc đời càng khô hơn
Nếu đã thương em thì xin anh hãy
một lòng chung thủy đến ngày sau
Xa cố hương giá lạnh nỗi buồn tha phương
Lê bước chân từng ngõ vắng đêm trường
Nỗi buồn cô đơn khắp nẻo đường đêm sương.