Cơn mưa vô tình, mưa về gieo nỗi nhớ
Nỗi nhớ trong đời ghi khắc mãi vào tim
Chuyện ngày xưa hãy xem là kỉ niệm
Thời mộng mơ, tình đẹp như thơ
Người đừng nghĩ tôi vui
Nào nhà cao cửa rộng
Tôi lắm bạc nhiều tiền
Kẻ đón người đưa đắm say men tình
Đêm đêm tôi nhốt mình vào chén đắng.
Thôi còn gì nữa đừng tiếc nuối làm chi
Từ ngày anh đi tình ta đã không còn
Bao năm em buồn vậy anh ở nơi đâu
Anh vui bên người có nhớ đến chi tôi.
Giấc mơ nào đưa ta đến gần nhau
Để thiên thu ân tình khó phai mờ
Lời ngọt ngào trao nhau đắm đuối
Nụ hôn yêu ngây ngất cõi hồn tôi.
Từ bãi cát vàng tôi bước lên ghe rời xa quê nhà
Xa quê hương lúc còn tấm bé
Xa mẹ hiền xa cả người thân
Xa trường xa lớp xa mái ấm gia đình.
Nói yêu em rồi sao anh nỡ phụ tình em
Em có lỗi gì để anh phải nói chia tay
Rồi một ngày mai em biết sống phải thế nào
Nếu xa anh rồi đời em có nghĩa gì đâu
Thuyền đã xa bờ còn lại một dòng sông
Người đã đi rồi chẳng còn gì mà mong
Bao năm bến đợi nay anh bỏ theo người
Lời hẹn thề xưa như cơn gió chiều mùa đông
Mai nếu âm thầm ngoảnh mặt rời xa
Biết anh có buồn có hận gì không?
Thương anh từ tay trắng không màng
Ngỡ đâu tình sẽ xây mộng vàng
Cũng đành thôi dở dang
Một nhành hoa đơn sơ hắt hiu theo chiều gió
Gợi lòng ai tương tư nhớ đến câu chuyện tình
Nàng sinh trong quyền quý tính hiền ngoan nết na
Chàng mang thân nghèo khó nhưng thật thà dễ thương.
Trong ánh đèn màu tiếng ca du dương
Cất lên nỗi niềm một kiếp đời ca
Cho hồn bay xa hát lên cho người nghe
Hãy hát lên cho đời trẻ
Kiếp đời ca rồi đây đêm thâu lơ lững về đâu.