Tình mẹ như cả vầng trăng
Tỏa ra tia sáng dẫn con vào đời
Công mẹ tựa cả bầu trời
Vì con mẹ đã một đời nắng mưa.
Làng tôi cá lội đầy sông
Cò bay thẳng cánh bao la trời mây
Thắm xanh dừa sai trái ngọt
Mà giờ đây lao đao mùa mưa lũ
Tràn bờ đê nước ngập đầy đồng.
Đọc trang thư cũ nghe lòng nhói đau
Nét mực vẫn xanh người nỡ sao đành
Bỏ lại em cô đơn khi tình vừa khôn lớn
Tiếng yêu ban đầu em còn in sâu.
Đôi mắt nhìn sao quá thiết tha
Thật gần mà thật xa
Chân bước ngập ngừng
Bối rối ngại ngùng
Dìu em khiêu vũ đêm nay nhẹ xoay.
Cố níu để làm chi, khi tình duyên lở làng nợ đã hết vương mang
Cố níu để làm chi còn lại được những gì khi người đã ra đi
Còn gì nữa mà mong ôm khối tình vô vọng cho lòng sầu mênh mông.
Khẽ chạm vào nụ hồng chưa vội nở.
Thướt tha trong một chiều mênh mang.
Ôi cánh hoa lang thang trong nắng gió.
Thoang thoảng xa đưa tỏa làn hương trong đêm.
Ai đã nghe câu chuyện, Điệp Lan một thuở dưới mái trường xưa
Mối tình ngây thơ , đẹp như hoa tím vít song thưa bên thềm
Điệp thường hẹn Lan từng chiều vắng chùa xa
Nghe chuông ngân lên tiếng kinh cầu thắm tình ta
Đời xinh như khúc hoan ca
Thức trọn đêm trường ngoài trời mưa mãi như vùi lấp cuộc đời
Cố nhủ lòng quên càng ray rứt thêm hoài niệm anh với em
Đường tình đơn phương đi hoài vào ngõ tối
Người tình tôi thương đã về bến vui rồi
Người ta sánh đôi, tình đẹp như biển khơi
Tôi như cánh rong buồn trôi.
Tôi kể về loài hoa, một loài hoa tan vỡ, của bao chuyện tình,
Trong cuộc tình thế nhân, người ơi biết chăng thương lắm chuyện hoa sim.
Năm xưa có người em, thường chiều lên đồi vắng, ngắm màu sim tím buồn,
Tuổi đời, em mười bảy truân chuyên, trông nụ cuời xinh xinh, thiếu nữ đoan trinh.
Lâu rồi mới gặp lại nhau
Ôi mừng sao được nghe giọng nói hôm nào
Ngỡ đâu mình chia xa mãi mãi
Rồi ai ngờ đời như giấc chiêm bao