Tình mẹ như cả vầng trăng
Tỏa ra tia sáng dẫn con vào đời
Công mẹ tựa cả bầu trời
Vì con mẹ đã một đời nắng mưa.
Kiếp con tằm phải trả nợ dâu xanh
Đêm dài từng lời ca ngân nga cùng tiếng nhạc
Xin gửi người tôi thương, xin gửi người tha phương
Chân bước ngập ngừng đường xưa khơi bao nhiêu kỷ niệm
Mà anh chợt nhớ tiếng yêu thầm bên tai
Mà nào đâu hay khi vòng tay tôi mất em rồi, tôi đã mất em rồi
Kết thúc cuộc tình, đâu còn gì để ước mơ
Dù vẫn biết em còn nặng tình yêu người ấy và yêu rất mặn mà.
Đừng né tránh gặp tôi đừng làm xa lạ quá chưa biết nhau bao giờ.
Một người lần theo gót đi tìm cánh hoa rơi
Mà người ta còn giữ nó cho kẻ khác nâng niu
Có muốn hoặc không, cũng chẳng khác gì nhau kẻ đến sau thiệt thòi
Tôi yêu màu tím hoa xoan, như yêu màu mắt em ngoan.
Màu tím lung linh như màu trăng vỡ.
Màu tím mong manh như màu tim vỡ.
Những ngày xuân mộng hoa bướm nồng say
Lòng buồn nào hơn khi tình chẳng chung đường
Tình yêu đôi mình sao ngang trái người ơi
Tình sầu chị em trời cao khéo sắp bày
Khổ tâm bao ngày đôi lứa vương sầu cay.
Một chiều xuân, chiều xuân hoa nở muôn màu
Thời gian đi quá nhanh
Không kịp ngoảnh lại nhìn cố hương ta buổi ấy
Đầu bạc kẻ thư sinh quay gót giữa đăng trình
Một bước đường lang thang
Chiều xuân nay sum vầy nhấm chút rượu tà dương.
Trả lại tôi khung trời ngày xanh thơ mộng đó
Diều bay trong gió hướng theo nhau muôn vì sao
Thơ ấu hôm qua nay đã trôi dần xa thật xa.
Mình đã mất nhau rồi, đường tình chia hai lối
Tình xót xa ngậm ngùi tình buồn, tình đơn côi
Tình yêu là trái đắng ai ơi
Con tim thổn thức bởi từ nay mình mất nhau rồi.
Giữa phố thị đông người đèn hoa giăng ngập lối
Anh mãi đi tìm hình bóng của con tim
Từ ngày chia tay cuối con đường chiều vương nắng
Thấm thoát thời gian trôi tàn thu đã bao lần.