Mình đã mất nhau rồi, đường tình chia hai lối
Tình xót xa ngậm ngùi tình buồn, tình đơn côi
Tình yêu là trái đắng ai ơi
Con tim thổn thức bởi từ nay mình mất nhau rồi.
Giữa phố thị đông người đèn hoa giăng ngập lối
Anh mãi đi tìm hình bóng của con tim
Từ ngày chia tay cuối con đường chiều vương nắng
Thấm thoát thời gian trôi tàn thu đã bao lần.
Những cánh phượng hồng rụng đỏ trên sân
Mang những hoài niệm thời áo trắng thơ ngây
Hè ơi! hè nay đến sớm cho ta thương nhớ một người
Hè ơi! lòng mang nhung nhớ về một thời đã xa.
Tôi hát bài ca kể về cuộc đời mình không như là mơ ước
Những ngày tuổi thơ bên mái nhà đơn sơ cùng đàn em nhỏ dại khờ
Mẹ tảo tần mưa nắng cha sớm chiều gian lao
Yêu thương dạt dào đêm về chung bóng quây quần bên nhau.
Ngàn nỗi đau con tim se thắt lại
Lang thang giữa đời không mái hiên che
Làm sao về quê trong buổi trưa hè
Làm sao hỡi người không còn những chuyến xe.
Anh đã theo người thì giờ em lẻ loi
Tình mình nay hết đâu còn gì mà luyến lưu
Anh ơi em chờ một mình cô quạnh buồn tênh.
Bên này sông nhà em quê anh bên kia bờ qua đò ngang ghé đây
Nơi sông nước trời mây em thơ ngây chừng ấy anh thầm yêu từ đấy
Hồng đôi má hây hây giữa vườn cây trái đầy tỏ tình hoa bướm say
Hẹn mùa cưới năm sau mối mai đem trầu cau cho mình luôn có nhau.
Ngày mới quen nhau chúng mình hay ước rằng
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Dù nghèo hay sang tình mình chớ nên phụ lòng
Yêu mãi muôn đời không hề lìa xa.
Chiều nay thu giăng mưa gieo bao nhiêu sầu nhớ
Cho nắng nhạt phai như tím cả khung trời
Đâu đây bâng khuâng lời xưa vọng lại
Chuyện hai đứa mình chọn màu tím yêu thương.
Sài Gòn của tôi giờ như tuyệt vọng
Sài Gòn lặng im chan đầy nước mắt
Đưa xác người đi trong vòng hiu quạnh
Buồn đêm không ngủ mắt nhìn loanh quanh.