Tiếng kinh cầu vang vọng nơi nơi
Tiếng chuông chiều như nỗi niềm ai ơi
Bao người con từ những miền xa xứ
Ngồi chênh vênh nơi đất khách quê người.
Xin em đừng buồn ngày tháng xa nhau
Trong lòng anh em vẫn là nữ hoàng
Xin em đừng buồn đừng khóc mà chi
Một người đi buồn hơn người ở lại
Sẽ một ngày anh trở về thăm.
Mưa chi cho đêm dài thêm
Mưa chi cho ướt tóc mềm
Mưa hoài lệ tuôn không dứt
Tình em ray rứt mưa khóc tình Ngâu.
Có tiễn đưa nào không rơi nước mắt
Khi người thân mãi mãi chia ly
Cuộc tiễn đưa này đầm đìa nước mắt
Khi mẫu tử vĩnh viễn ra đi.
Trả lại cho em lời yêu đã trao hôm nào
Trả lại cho em nụ hôn say đắm em trao
Trả lại cho em bờ vai hơi ấm môi nồng
Giờ em bước theo chồng thôi còn gì đâu nữa chờ mong.
Mai em về bên ấy cho hương tóc mây bay
Vạt nắng ươm vai gầy giọt sầu vương tóc mây
Mai em về bên ấy cho đêm tối mưa bay
Lệ ứa dâng đong đầy giọt sầu vương chân mây.
Những đêm dài trăng buồn chêch chếch trên cao
Mây lang thang vì cơn gió gây cơn bão lòng
Tình là gì mà như trăng, mây và gió
Cứ mãi đi tìm mà ta mãi xa cách nhau.
Kiếp sống trần gian cõi người cõi nợ
Giàu nghèo hơn thua, đời cũng như nhau
Vì đến ngày sau, về chốn xa mờ
Ta mỉa mai cười chua chát trần đời, chữ nợ chưa qua.
Dòng thư mực tím em xin ép vào trong tim
Gửi đến người thương bao tháng năm
Dù đến ngày sau tuyết trắng đã phai mái đầu
Lá xanh thay màu nhưng tình nàng không quên.
Em đã đi từ biệt cõi trần gian
Hồn theo gió khuất sau đời bẽ bàng
Hoa trắng bay khóc người em viễn xứ
Để lại trần gian một nắm tro tàn.