Sài Gòn Trong Nỗi Đau

Sài Gòn giờ đây sao âm thầm vắng lặng
Tiếng thời gian buồn mà se thắt lòng đau
Từng con phố quen đèn le lói âu sầu
Hàng quán khuya đâu còn đâu còn như ngày xưa.

Câu Hứa Ngày Xưa

Đêm đêm anh vẫn chờ em về bên gác nhỏ
Con phố hôm nào thì giờ vắng bóng người ơi
Lời thề năm xưa giờ lá úa thay màu
Giờ em đã thay lòng quên những ngày ta đã mơ.

Tình Yêu Dân Tộc

Tiếng kinh cầu vang vọng nơi nơi
Tiếng chuông chiều như nỗi niềm ai ơi
Bao người con từ những miền xa xứ
Ngồi chênh vênh nơi đất khách quê người.

Xin Em Đừng Buồn

Xin em đừng buồn ngày tháng xa nhau
Trong lòng anh em vẫn là nữ hoàng
Xin em đừng buồn đừng khóc mà chi
Một người đi buồn hơn người ở lại
Sẽ một ngày anh trở về thăm.

Mưa Ngâu

Mưa chi cho đêm dài thêm
Mưa chi cho ướt tóc mềm
Mưa hoài lệ tuôn không dứt
Tình em ray rứt mưa khóc tình Ngâu.

Trả Hết Cho Người

Trả lại cho em lời yêu đã trao hôm nào
Trả lại cho em nụ hôn say đắm em trao
Trả lại cho em bờ vai hơi ấm môi nồng
Giờ em bước theo chồng thôi còn gì đâu nữa chờ mong.

Không Tiền Là Không Tình

Mình con yêu nhau, sao anh đành nói câu chia lìa
Chẳng lẽ em sai, hay tại anh gian dối đôi ta
Lặng nhìn anh đi, lòng em chua xót nghẹn ngào
Nước mắt em tuôn trào, khóe miệng mặn đắng thương đau.

Xót Xa Phận Đời

Còn gì đâu mà nhớ còn gì đâu mà chờ
Yêu thương như ván cờ em làm con chốt sang sông
Em đi lấy chồng con nước xuôi theo dòng
Nặng lòng chữ hiếu em ra đi tình lỡ mộng.

Đêm Nhớ Thương

Tôi lớn lên giữa thời bom đạn một vùng quê gian nan khốn khổ nghèo nàn
Từng chiều mưa giăng bay trong mưa khói mịt mù
Bom rơi theo những cánh dù của người anh
Trên vai lạnh đầy sương gió.