Sài Gòn im lắng, nửa đêm mưa quạnh hiu
Bên mái hiên nhà tí tách giọt mãi rơi
Từng giọt mưa rơi, như tiếng than ai thở dài
Bên xóm nghèo hắt hiu.
Có một cuộc tình, không gọi là tình yêu
Chẳng phải tình nhân hay ước hẹn duyên lứa đôi!
Năm tháng bên nhau, ấp yêu từng kỷ niệm
Đắng cay ngọt ngào nồng thắm gửi vào tim.
Đố ai trong đời không buồn vì yêu
Nào hiểu do đâu ai nói chung đường
Thề non hẹn biển bên nhau
Bây giờ sao đành phụ tình tôi.
Ta sống trong kiếp người với vạn vật tự nhiên
Ai bảo không ưu phiền mỗi người mang nỗi niềm riêng
Dòng đời ai ơi đã đôi lần trôi nổi
Lúc phiêu dạt phương nào xô đẩy dưới vực sâu.
Sao anh lạnh lùng,bỏ lại mình em
Bao đêm vắng canh thâu
Em nuốt lệ làm vui,bên gác nghèo huồn hiu hắt
đắng cay đã bao ngày,sao nỡ đành xa bay
Mình gặp nhau đây bao tháng ngày âm thầm nhớ
Tưởng rằng đang mơ trong đời thôi nhưng có ai ngờ
Ngồi kề bên nhau rượu nâng ta trút cạn dòng
Vị nồng cay môi như xóa dần niềm đau.
Ta bước theo tiếng gọi hành trình
Nhọc nhằn gian nan, bụi vương áo phong trần
Tôi xa người yêu, còn anh xa mẹ hiền
Tôi xa mái trường xa bạn bè thân thương.
Tại vì ai mình nay thành xa lạ
Tại vì ai mình đành phải chia tay
Đừng đổ lỗi do ai hay đổ lỗi do trời
Mà vì đường đời mình chưa hiểu được nhau.
Ta về tìm dấu hương xưa
Hoàng hôn rũ bóng chiều mưa lạnh lùng
Trường Sơn, sông Cửu, Hồng Hà
Biển Đông một cõi sóng gầm triều dâng
Lối nào một thuở trầm luân
Cùng nghe tiếng khóc đêm xuân gọi đò
Cùng mang một nỗi âu lo
Cùng nghe ray rứt từng giờ khôn nguôi.
Con đường dài từng bước cha đi
Thầm lặng nghe cay đắng cuộc đời
Giọt sầu nào giữa nắng trưa rơi
Rơi xuống làm nhạt phai màu áo.