Đời Là Phù Du

Đời tựa chiêm bao đừng ham mê sang giàu
Đừng vì chữ tiền mà đánh mất lương tri
Sống an nhiên không oán trách than phiền
Giữ lấy thân mình trong sạch được mấy ai.

Bằng Lăng Nhỏ Vô Tình

Tình cờ gặp nhau mình chia xa biết bao ngày
Lời ca thuở nào ngân ngấn mắt lệ nhớ nhau
Rồi thời gian trôi anh đây em đó vô tình
Chỉ xa cách mỗi con đường sao còn mãi lãng quên nhau.

Tình Buồn Dĩ Vãng

Hai đứa yêu nhau, từ khi còn mười sáu
Tháng ngày mộng mơ, ai biết đời lắm bể dâu
Em hỏi anh rằng, nếu mai sau này dẫu đôi mình không có nhau
Anh có còn nhớ em không.

Kiếp Người

Ta sống trong kiếp người với vạn vật tự nhiên
Ai bảo không ưu phiền mỗi người mang nỗi niềm riêng
Dòng đời ai ơi đã đôi lần trôi nổi
Lúc phiêu dạt phương nào xô đẩy dưới vực sâu.

Lệ Thấm Mặn Môi

Sao anh lạnh lùng,bỏ lại mình em
Bao đêm vắng canh thâu
Em nuốt lệ làm vui,bên gác nghèo huồn hiu hắt
đắng cay đã bao ngày,sao nỡ đành xa bay

Trút Cạn Nỗi Sầu

Mình gặp nhau đây bao tháng ngày âm thầm nhớ
Tưởng rằng đang mơ trong đời thôi nhưng có ai ngờ
Ngồi kề bên nhau rượu nâng ta trút cạn dòng
Vị nồng cay môi như xóa dần niềm đau.