Anh gom hết thư tình trả lại cho em những ngày tháng êm đềm
Trang thư mực xanh còn nguyên nét chữ
Từng câu ấm nồng bao chuyện lòng anh viết cho em.
Lật trang nhật ký xin ghi trọn vào đây
Những chuyện buồn vui còn vương theo tháng ngày
Chuyện em với anh dù xa nhưng thật gần
Hỏi rằng anh nhớ hay chăng.
Trời đổ mưa bên quán cóc thân quen
Vắng bóng người đi khi phố thị lên đèn
Còn lại mình tôi bên ly cà phê đen
Đâu đây ai hát một giọng hát u buồn
Bài ca nghe sầu muộn làm lòng tôi mãi luôn
Nhớ về kỷ niệm một thời sao lãng quên.
Anh có thương gì tôi, lời hẹn ước anh đã quên rồi
Anh có thương gì tôi, cuộc tình tan nước mắt mặn môi
Tình ngờ đâu chia ly, đường anh anh cứ đi
Héo úa xuân thì, thôi vương vấn mà chi!?
Chiều nay gió lung lay cành
Cho bằng lăng tím Rơi rụng trước ngõ thềm
Tim nghe như nhớ thương thuở nào, chuyện xưa duyên nợ
Bên bằng lăng mộng nào ngờ tình chẳng nên thơ
Bến sông thương hoài bao kỷ niệm
Tôi về thăm lại tìm ký ức tuổi xanh
Ngày xưa có người em nhỏ
Khi tan trường về thường ra bến sông quê
Tình thơ êm trôi ngày tháng
Bên nhau trường huyện chung niềm mong ước
Mai này đời dẫu đổi thay.
Tìm lại bài ca trong câu hát ngày xưa
Tìm lại bài ca mà anh hát những chiều mưa
Ngọt ngào như đắm say êm ái ru qua mành
Điệu đàn giọng ca thuở ngày xanh
Để lòng vẫn còn thương còn nhớ mãi trong tim tôi.
Lạc nhau hơi ấm cho lòng trăn trở hơn
Mình ta với ta lệ nhoà ướt đẫm bờ môi
Cả không gian lạnh giá, mênh mông hoá cô đơn
Ngại ngùng thân nhỏ bé, giữa đời trôi nổi nhiều
Đời lính em ơi trên bốn vùng chiến hào
Những buổi chiều hành quân sau núi cao
Lá vàng khô anh nhớ mùa thu đến
Hoa mai nở thì anh biết xuân đã về.
Những hạt mưa rớt đầy vừa tan ra vỡ nát
Cho bóng tối chập chùng phủ kín cả nơi lặng im
Mịt mùng phía xa, ảo giác mơ hồ
Con phố tiêu điều để mưa rơi tiếng buồn hiu