Màn đêm chờ sáng thuyền xuôi theo dòng
Tìm đâu là bến thuyền ơi biết chăng?
Bao năm sóng gió trên sông, xuôi trên giòng sông vắng
Đi tìm, tìm cố nhân
Thuở ấy trăng về tắm trăng mây
Rung theo nước gợn gió vươn dài
Muôn ngàn đợt sóng đua nhau múa
Để sóng loang vàng lối bước ai?
Chuyện tình ngày xưa chưa kể ai một lần nên trong lòng còn nhớ mãi
Em đến thăm anh ngoài trời mưa lại đổ lòng em chẳng muốn ra về
Tuổi đời ngây thơ chưa biết yêu là gì nên trái tim thường sa ngã
Đêm ấy trời mưa để nụ hôn vội vã kết nhân duyên chuyện chúng mình
Người lính em yêu vốn nghèo, thiệt nghèo
Đời nghiệp nhà binh mấy ai mà không thiếu
Vì vậy nên anh vẫn e ngại, dẫu cho con tim đã thực yêu
Mà chẳng hề trao với ai một lời nói
Vĩnh biệt Tha La, kách đi vào một sớm chớm thu buồn
Còn gì nữa đâu bao kỷ niệm vùi sâu trong lòng đất
Tha La ơi có buồn nghe đâu đây vang tiếng khóc?
Khách ngẩn ngơ sầu đi không ngước mắt, hoa máu rừng tiễn người về nơi đâu
Sao đành bỏ quê hương
Sao đành bỏ phố phường
Bỏ ruộng vườn muôn đời yêu dấu
Ông cha ta đã bao đời hi sinh
Anh em ta đã bao đời quên mình
Hơn trăm năm kiếp nô lệ điêu linh
Ba mươi năm sống gian khổ
Quyết giành độc lập cho nước mình!
Ánh trăng vắng trên trời cao
Ánh trăng chiếu bên muôn vì sao
Ngày qua có nhau, giờ anh chốn nao
Lênh đênh biển khơi núi cao hay trong rừng sâu.
Đừng hờn nữa, lúc anh giã từ mà đi
Giang sơn này, yêu thương em đó vẫn còn vang tên
Chốn đây những người sống gần bên nhau
Thương thì tuy ít ghét nhiều lại không
Vẫn không xa rời với ngàn gai chông
Dù xa em rất buồn.
Bên phương trời đượm bao gió sương
Mây bao la man mác âm thầm
Chiều buồn âm u tiếng trầm trầm
Dòng sông F] nước cuốn cuốn bên song kêu vang ầm
Còn nữa không vành môi chẳng nghe tiếng cười
Còn hay hết, thì sau trước một lần thôi
Đã cho rồi màu mắt làn môi êm ái
Hẹn ước trọn đời ngày mai dù cho giông tố đến với đôi ta giữ cho lâu dài.
