Sao đành bỏ quê hương
Sao đành bỏ phố phường
Bỏ ruộng vườn muôn đời yêu dấu
Ông cha ta đã bao đời hi sinh
Anh em ta đã bao đời quên mình
Hơn trăm năm kiếp nô lệ điêu linh
Ba mươi năm sống gian khổ
Quyết giành độc lập cho nước mình!
Ánh trăng vắng trên trời cao
Ánh trăng chiếu bên muôn vì sao
Ngày qua có nhau, giờ anh chốn nao
Lênh đênh biển khơi núi cao hay trong rừng sâu.
Đừng hờn nữa, lúc anh giã từ mà đi
Giang sơn này, yêu thương em đó vẫn còn vang tên
Chốn đây những người sống gần bên nhau
Thương thì tuy ít ghét nhiều lại không
Vẫn không xa rời với ngàn gai chông
Dù xa em rất buồn.
Bên phương trời đượm bao gió sương
Mây bao la man mác âm thầm
Chiều buồn âm u tiếng trầm trầm
Dòng sông F] nước cuốn cuốn bên song kêu vang ầm
Còn nữa không vành môi chẳng nghe tiếng cười
Còn hay hết, thì sau trước một lần thôi
Đã cho rồi màu mắt làn môi êm ái
Hẹn ước trọn đời ngày mai dù cho giông tố đến với đôi ta giữ cho lâu dài.
Thêm một lần xuân trôi qua, người đi xa vẫn chưa thấy về
Bao lần trời gieo mưa ngâu, người về đâu đường xa hoen áo
Hôm nào nhìn hoa xuân rơi, hoa mùa xuân đẹp như áo ai
Nhưng tình yêu không phôi phai, dù năm tháng anh đi miệt mài.
Năm tháng dần trôi, trong nắng quên hay là vẫn u hoài
Chuyện xa xưa ấy sao vẫn thương như chiều thu lá rơi
Đường tơ duyên nối ta hát khúc chung đôi
Hẹn bên nhau suốt đời, chia nhau những buồn vui
Tâm tư chơi vơi, tình phơi phới
Tay nắm tay xây mộng ngày mai.
Tôi mong ước sao một ngày mai hòa bình
Cho non nước tôi xanh màu tươi đẹp xinh
Đừng gieo tang khóc cho đớn đau
Đừng gieo phân ly thêm khổ nhau
Bao năm trong bể dâu.
Chuyện tình nào mà không vấn vương
Nhân tình nào không gây nhớ thương
Như dòng sông nước xuôi một lối
Theo thời gian vẫn lạnh lùng trôi
Ai chờ ai vẫn mang niềm nhớ
Hoàng hôn dần xuống đường đi mờ lối
Lòng bao nhớ nhung nhớ nhung nhớ nhung xa vời
Người đi từ ấy mùa thu độ ấy
Lòng em nhớ anh nhớ anh nhớ anh đêm ngày.