Mùa thu lá bay, mùa thu mang tên em
Mùa thu lá rơi, mùa thu như sương
Tình thu chứa chan, mùa thu mang cho anh
Đã từ lâu ngược xuôi chinh chiến không về thăm em
Nên em vẫn buồn buồn cho chúng mình còn dài chia cách
Khi gió mùa đông ươm giá lạnh vào tim
Mình em lẻ bóng nhớ thương từng đêm
Nhớ lúc anh đi rồi một mình em bâng khuâng nắng hạ buồn tênh.
Còn chờ nhau cho nên em quá xa xôi
Còn vì nhau cho nên yêu dấu chưa nguôi
Có nhau đón đưa nhau không rời
Dìu nhau qua bao cơn mệt mỏi
Sau giờ phiền hà của cuộc đời.
Vác xác anh trên chiến trường đạn bay bom nổ
Vác xác anh máu nhuộm chiến y mòn
Vác xác anh người bạn cùng tôi chiến đấu
Sống như anh cho trọn kiếp người khổ đau.
Ôi nụ cười thắm như hoa
Mừng người nơi chốn xa đã yên vui trở về
Có còn nhớ ngày tháng qua
Còn nhớ tình chúng ta đã từng cách xa.
Có bao giờ mình ta nhớ đến nhau
Đôi mắt buồn cũng đã từng khổ đau
Anh ơi, có tình nào không dở dang?
Có tình nào không thở than?
Có tình nào không nát tan?
Em là cô gái lớn lên, anh là nhân ngãi mới quen
Em là cô gái dễ yêu, anh là trai mới dễ xiêu
Em là cô gái dễ thương, anh là lính chiến gió sương
Em là cô gái ước mơ, anh là thi sĩ viết thơ
(Muốn nói yêu em, sao vẫn không nên lời?
Muốn nói đưa em luân vũ trong cuộc đời
Muốn nói yêu em, sao vẫn im lìm mãi?
Muốn nói đưa em luân vũ, sao ngồi đây?)
Tôi ở tận miền biên thùy xa về thăm thành phố này
Về thăm những người chưa từng nghe hai tiếng gió sương
Mà sao lòng thấy buồn nhiều tuy thành phố vui tuy thành phố đẹp.
Mùa Thu hai chú sâu được tin lá lìa đời
Dắt díu nhau qua cầu dự đám ma bên đồi
Đường đi xa lắc lơ dài tăm tắp mịt mờ
Sâu chưa mọc đôi cánh để bay qua khúc quanh