Ngày xưa tôi có yêu một người
Chuyện tình thơ ngây mơ mộng nhất trên đời
Tuổi nàng vừa tròn đôi tám
Còn tôi vừa lên đôi chín
Hai gia đình cùng chung một làng.
Nhớ nhớ đôi mình khi vừa mới quen
Em thẹn thùng trong ánh mắt mơ huyền
Anh thầm nhìn em ước muốn làm quen
Sao em quay mặt để anh buồn lắm.
Biết rằng mai này xa bạn xa thầy
Cúi mặt thêm buồn giấu lệ ngắn dài
Thương cổng trường từ đây khép kín
Thương dẫy bàn nằm im câm nín
Thương những bông hoa rụng bên sân.
Xin đừng yêu tôi đời ca sĩ buồn
Hát bài tình ca dâng tiếng cười vui
Ru đời buồn theo tiếng đàn
Ru tình sầu trong nỗi niềm
Ru bằng giọng hát con tim
Trên lối nhỏ đi vào hẻm sâu
Nhà anh đầu xóm nhà em cuối đường
Ngày ra vào hai đứa gặp nhau
Trước lạ sau rồi cũng quen
Quen trong ánh mắt nhưng không dám chào.
Đứng trước thềm hoa mai hé mời
Màu hoa say đắm tình xuân ơi
Cài hoa lên áo màu trinh nữ
Thoáng thấy người em má ửng hồng
Nếu gặp được nhau ước gì mai sau
Sớm trưa cùng trao nỗi niềm thương đau
Những ngày mình xa vắng nhau
Những đêm ánh trăng qua đầu
Gợi u sầu thương nhớ ta gọi nhau
Ngày xưa tiếng chuông giáo đường vui nhiều
Nhớ ngày đầu tiên hai đứa còn yêu
Chiều chiều gió đông về phơn phớt lạnh
Mưa bay mù khắp khung trời
Mà trên đường mình đi vẫn vui.
Hôm nay hè đến rồi bên cánh loài hoa phượng
Con tàu buồn ngơ ngác đón mầu áo thư sinh
Để tiếc nhớ bâng khuâng.
Hôm nay chúng mình không còn gặp nhau
Bao đêm ngồi nhớ nhung ôi là sầu
Tình buồn như lá vàng rơi
Còn gì đâu nữa anh ơi
Duyên kiếp giờ mình chia hai lối.