Tôi đã đi giữa lòng quê hương tôi
Từ ngày tiếng hát bên nôi
Chưa âm vang tiếng khóc lạc loài
Tôi đã đi giữa lòng quê hương tôi
Nghe từng mảnh đất buồn vui
Theo tháng năm quê nghèo nổi trôi.
Hỏi rằng tình gần sao thành tình xa
Anh sang sông quên gốc đa già
Quên con đò nằm phơi dưới nắng nắng vàng
Hỏi rằng tình gần sao hoá tình xa
Vì anh ham nhung gấm lụa là
Hay bởi lời ong bướm trăng hoa
Cho anh hỏi đến nay quên hết rồi sao
Năm tháng hoa mộng người đành trả với trăng sao
Cho anh hỏi dẫu nay duyên thắm phai màu
Lời thề còn giữ bên nhau hay đã lạc vào vùng biển dâu.
Xin tạ ơn người, những người hùng trong chiến cuộc hôm nay
Xin tạ ơn ai đem tuổi xanh gìn giữ quê hương này
Đã âm thầm gục ngã hiên ngang trên ruộng đồng
Hay trên đồi núi rừng trong tay mẹ thân yêu
Còn niên học cuối mai mình chia tay
Nói gì bạn ơi cho hết buổi nay
Nhìn hoa phượng rơi nhiều quá!
Sân trường còn người cùng ta
Tiếc thầm ngày vui chóng qua.
Anh ơi chớ để hoa úa nhụy tàn
Màu xanh năm tháng cuốn theo thời gian
Đêm ngơ ngác tìm sao lạc
Mơ chi cát vàng sông bạc
Tóc xanh dần phai.
Nếu gặp được nhau ước gì mai sau
Sớm trưa cùng trao nỗi niềm thương đau
Những ngày mình xa vắng nhau
Những đêm ánh trăng qua đầu
Gợi u sầu thương nhớ ta gọi nhau
Ngày xưa tiếng chuông giáo đường vui nhiều
Nhớ ngày đầu tiên hai đứa còn yêu
Chiều chiều gió đông về phơn phớt lạnh
Mưa bay mù khắp khung trời
Mà trên đường mình đi vẫn vui.
Hôm nay hè đến rồi bên cánh loài hoa phượng
Con tàu buồn ngơ ngác đón mầu áo thư sinh
Để tiếc nhớ bâng khuâng.
Hôm nay chúng mình không còn gặp nhau
Bao đêm ngồi nhớ nhung ôi là sầu
Tình buồn như lá vàng rơi
Còn gì đâu nữa anh ơi
Duyên kiếp giờ mình chia hai lối.