Anh ơi chớ để hoa úa nhụy tàn
Màu xanh năm tháng cuốn theo thời gian
Đêm ngơ ngác tìm sao lạc
Mơ chi cát vàng sông bạc
Tóc xanh dần phai.
Đường chiều mông mênh
Gió về đâu sóng dậy bạc đầu
Lời buồn không tên đêm ngũ quên trên bến đó
Em có nghe nắng đỏ rưng rưng
Chiều bỏ cơn nắng hạ ru mòn từng hà
Đôi mắt lạ ôi thật mặn mà và lời kêu ca đơm giọt lệ đầy đã héo hắt
Ai đem xuyến bạc khăn nhung áo gấm qua cầu
Ai đem ví dẫu ví dầu con sáo sang sông
Chiều mênh mông mình ta với bóng
Còn ai trông còn ai ngóng nghe chừng đâu đây sóng dậy bạc đầu
Ngày con tròn cái tuổi là tuổi thôi nôi
Tay nâng niu một tháp một tháp cái tuổi ngà
Ôi cái tuổi cái tuổi ngọc ngà
Ngàn hoa nở trên luống cày
Cho con tròn một tuổi thôi nôi.
Tôi đưa anh đi đi về phía mặt trời
Đưa người về đưa người về bóng xế trưa trưa
Đưa tuổi thơ đưa tuổi thơ tiếng hát xa xưa
Thôi em theo chồng làm cô dâu xứ lạ
Bao nhiêu ân tình giờ tim vỡ theo tim
Đường hoa em đi, mưa chiều rưng rưng đổ
Ngỡ mưa trong lòng, em có vui đâu.
Tính tôi hay buồn từ ngày trót đánh mất người yêu
Giờ chưa tìm thấy thế nên đêm ngày tôi nhớ thương
Lắm khi tôi ngồi một mình lắng nghe đau nhẹ
Vì tình nghe buồn qua trái tim vì ngỡ rằng mình tương tư
Từ miền núi đồi gởi về thăm em
Tiền đồn mưa giăng mắc trên đầu non
Đồi cao heo húc gió đàn
Tình anh dẫu vút non ngàn
Tìm em qua khắp không gian
Trời bây giờ trời đã sang xuân
Anh và mai ngủ bên bìa rừng
Chờ giấc ba mươi mộng ảo
Mùa xuân vẫn đẹp vô cùng
Nếu xuân này môi em còn hồng
Vài lời đơn sơ tất cả tình em
Gửi về anh đang chinh chiến miền xa
Đời anh bao năm làm lính
Sương gió kiếp sống lênh đênh
Tháng năm dãi nắng dầm mưa.
Chiều xưa em tiễn bước anh đi
Tháng năm về đây nhớ nơi Kinh Kỳ
Chiều rừng mây trắng lướt bay ngang
Em ngồi em nhớ bóng ai khi chiều lang
Lá đổ suối ngàn nhớ thương ôi ngập tràn