Mùa Xuân hát cho em, điệu tình dâng phơi phới
Trăng lòng đầy hương êm, đón em vào mở hội
Chiều nay Thu đến rụng lá vàng rơi
Một mùa Thu tím mưa gió tơi bời
Chìm trong màn trời mây đen tối
Cánh chim trời lạc lối bơ vơ, biết đâu tìm tổ ấm đơn sơ
Này ra đi lần cuối tôi mơ dáng em cười
Dù tình yêu sỏi đá như mây trắng biển xa
Vì đời tôi là hải âu buồn đậu trên boong tàu chiều chiều.
Thôi, thôi đừng gặp gỡ, chi nữa anh ơi, chỉ làm khổ nhiều
Vì đời người con gái đã yêu ai rồi thương chỉ một người
Từ ngày vắng bóng anh, buồn thương mong nhớ khó quên
Em thường hay nghĩ nhiều, buồn cho số phận, em sầu khóc thầm
(Lời bài hát theo đúng tờ nhạc phát hành năm 1965)
Trao nhau lời yêu vào mùa thương này
Cho em giã từ năm tháng thơ ngây
Tình yêu trong tầm với, thì xin em đừng chối
Những phút giây đầu mới quen
Ngẫm chuyện thế thời, thói đời lắm bon chen
Ai thấu soi được lòng người
Sân si quên tình nghĩa, vì tiền mấy tình thân
Ngả nghiêng trăm mối, giữa dòng đời ngổn ngang
Một đêm mình đưa nhau đi trong lòng đời thấp đầy trăng sao
Cả đêm mình tiễn nhau trên những con đường tình yêu khai lối
Từ đây hai tâm hồn mang tình chia đôi phong kín trong đời.
Từ chàng ra đi, lưng khoác chiến y
Và hồn nương bóng quốc kỳ
Nàng ngừng con thoi, có khi nhớ chàng
Có muốn gì đâu! Lệ thấm tơ vàng
Này em trời cao đã xanh rồi, hạt sương còn trên tóc buông dài
Cầm tay về trong phố quen, từng giọt cà phê đắng môi
Giọt đời nào em uống đi, cho anh, cho con sau này