Gió thấm từ áo vô hồn cho lạnh lùng thêm tiếng bước đường vắng
Vứt mẩu tàn thuốc rơi nhẹ trên đường buồn tênh chẳng bóng ai qua
Tiếng đêm nghe não nề gió lạnh về trong tim qua nẻo vắng không tên.
Bài ca này em hát tặng riêng anh
Để thay lời âu yếm chân thành
Để đêm về biên giới màu xanh
Để gió mưa trên lá cành
Không thấm lạnh vào lòng anh.
Giờ đây xương máu đã phơi đầy đồng
Giờ đây máu hồng, đã nhuốm non sông
Đêm nay biên thùy chìm sâu trong màn sương
Ai đem trăng vàng chôn vào lá thu tàn
Rừng thiêng sầu gió rét, đồi hoang buồn tiêu sơ
Tìm đâu những phút trăng mơ
Tiếng khóc trong phòng the
Cuống quít tơ lòng xe
Tình hỡi lưu luyến chi
Nát lòng người bước đi
Chút hờn ghen, khiến cho ta đau đớn ngày đêm
Dù ta cố gắng tin mà lòng ta sao vẫn tím đen
Chỉ cần một điệu nhạc khúc nổi lên
Nhắc tôi chút dĩ vãng của em
Cũng khiến ta ưu phiền ta đắng cay vô vàn
Ngoài trời mưa rơi tí tách
Mưa rơi thấm ướt vai em
Mưa rơi níu lá cây non
Mưa trách người còn cô đơn.
Đêm lạnh thầm mơ biết về đâu
Chợt nhớ nhà em qua mấy nhịp cầu
Bên đường xưa lối cũ hôm nao
Nơi hẹn gặp lúc ban đầu
Và lần ta tiễn đưa nhau
Tình yêu đến với em thật nồng say
Như ngất như ngây trong vòng tay
Dìu nhau trong giấc mơ thoảng lời thơ
Có anh bên em giấc mộng tuyệt vời
Gặp em phút ban đầu
Nhìn em anh không nói nên câu
Trong đôi mắt buồn sâu
Tim anh rộn bao phút ái ân