Tháng tám mưa thu đường chiều ướt mưa thu
Ngồi buồn viết đôi câu khi chiều buông nắng bạt vai áo
Bến vắng hôm nao đò nghèo lướt sông sâu
Tìm về sống bên nhau cho tháng ngày đời không thương đau.
Mưa khóc thương ai, mưa rơi nức nở lòng tôi tê tái
Mưa khóc thương ai, mưa rơi âm thầm gọi ai giữa đêm
Mưa khóc thương ai, có phải mưa khóc nhân loại
Đang chìm vào trong vũng sâu, không biết nơi đâu là bến.
Lá đào rơi rắc lối thiên thai
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi!
Nửa năm tiên cảnh, một bước trần ai
Ước cũ duyên thừa có thế thôi!
Một người chợt nghe mình nhớ
Một người qua trên hè phố
Mang màu áo tím ban chiều
Cho thoáng trong mơ vội vàng
Nghe tình yêu thắp trong hồn
Đường chiều ru nắng nhẹ tan.
Gió cuốn mây bay mịt mờ bầu trời buồn u ám vương
Chớp loáng mưa rơi nước reo rầm rầm trời rung sấm vang
Gió lay cây xa vời, lá tung bay tơi bời
Ðứng dưới bầu trời sóng gió vang ầm khiến ai trầm ngâm
Kiếp giang hồ đây đó biết đâu là bến bờ
Bến xưa còn hay lời ước phai mờ
Mấy thu thuyền xa bến, nước trôi lời ước nguyện
Cố nhân ngơ ngác chờ hình bóng thuyền mơ.
Đêm năm xưa trăng chiếu rọi đầu thôn trăng mấy mùa chưa tròn
Có người vợ hiền ngồi ôm con mà đôi mắt trông mỏi mòn
Bao xuân qua năm tháng chừng phôi pha con lớn từ bao giờ
Mà chưa hề gặp mặt người cha còn tay súng giữ quê nhà
Một người vừa đi lặng lẽ
Trên con đường vắng ngoại ô
Lạnh lùng nhà tranh ngủ sớm.
Nên bóng đêm càng mơ hồ.
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhớ ánh trăng ngày xưa
Ngày xưa em anh hay hờn dỗi
Giận anh khi anh chưa kịp tới
Cho anh nhiều lời, cho anh bồi hồi em cúi mặt làm ngơ
Không nghe kể chuyện, bao nhiêu chuyện tình đẹp nhất trên trần đời