Một người vừa đi lặng lẽ
Trên con đường vắng ngoại ô
Lạnh lùng nhà tranh ngủ sớm.
Nên bóng đêm càng mơ hồ.
Từ giã thơ ngây em đi lấy chồng
Người ấy hay tin có buồn lắm không
Mộng ước thôi đành tan vỡ khi mình dang dở
Bao kỷ niệm xưa mãi mãi không phai mờ
Bên rèm song thưa nhớ ánh trăng ngày xưa
Mỗi lần gặp nhau khi về mình vẫn thường hẹn nhau
Chủ nhật tuần sau em chờ đợi anh nơi cũ
Lòng vẫn nhớ mãi lúc banđầu
Mình đã trót hứa với nhaurồi
Dù sóng gió đến phút hẹn hò
Mình vẫn không sai hứa
Em biết giờ đây ngoài chốn biên cương ngàn trùng
Người yêu sẽ buồn nếu đêm về không tiếng súng
Em gái hậu phương chân thành gửi đến biên cương
Câu ca ân tình muôn lời ca thiết tha
Tiếng hát vui lòng chiến sĩ miền xa.
Tình yêu ơi đến nữa mà chi
Tình yêu ơi đến nữa làm gì
Tôi sợ rồi một ngày nào đó
Tình đến rồi tình vụt bay đi chẳng tiếc gì.
Giờ có riêng mình anh ở chốn này
Trời mây bốn bề màu xanh áo em
Thành đô xa lắm giờ anh ngồi đây nhớ nhiều mà biết nói gì
Có buồn không em những chiều tan trường không ai đưa đón bước em đi.
Thương nhớ bây giờ thương nhớ anh
Nghe dòng khóc hận giọt vào tim
Nhớ anh vô vàn trong kỷ niệm
Thời gian đâu phải dễ mau quên
Cho xin sống lại đời Lê Trần liêm chính
Nàng dệt tơ anh sách đèn chờ khoa thi đình
Cho xin sống lại hồn Quang Trung nung lửa chiến
Chờ trăng đêm lên mài kiếm giết giặc thù cứu quê em.
Chân chiến xa từng vượt qua đường đạn mìn
Buổi chiều nào dừng quân không dám tiến
Đêm trong máu lửa, ôm tay súng trận
Chợt nhận diện thời gian nghe nhớ nhớ chút tình duyên.
Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương.