Người yêu bỏ đi rồi
Còn gì mà nhớ mong
Tình yêu vỗ cánh bay
Bay xa thật xa.
Gió loạn một chiều anh đi một chiều nào đâu anh có biết
Rằng anh mới vắng em chưa kịp nhớ bỗng dưng gót giặc về đây
Đất pha máu người cây rừng hoen ố lá xanh kia rụng xuống
Giữa cơn loạn ly ta cùng chung sức đấu tranh ngăn giặc thù.
Nhớ mãi câu ca chiều ấy
Êm ái như trong chiều nay
Có tiếng ai kia thầm nói
Vững tin nơi bàn tay đắp xây cõi đời.
Nếu có những lần chiều lan dần nắng rớt cuối sông
Thâu đêm thức trắng, lạnh vầng trăng xưa lồng vào sầu đau
Nếu biết cuối trời ngàn sao đời sao biết đổi ngôi
Nếu giữa trưa hè trời còn vương mây trắng, đừng hỏi tại sao
Có phải là tình yêu khi ta gặp một lần ngoài phố
Mới nói có đôi câu nhưng cứ ngỡ là quen đã lâu
Có phải là tình yêu khi ta gặp mặt lần đầu tiên
Mà thoáng mới ngó nhau sơ đã thấy ước mơ đã nghe mong chờ
Ai thương yêu em ai vỗ về em
Ai người hay vuốt tóc em nghiêng buồn
Ngoài sân chiều hoang vắng cánh chim trời lơ đãng
Chua xót sầu rơi.
Chiều dừng quân, anh ngắm mây lưng đồi
Mơ về em giữa muôn hoa đua cười
Thương nhớ vơi đầy, gửi tình theo gió theo mây
Cho dù cách biệt tình mình vẫn không hề phai
Giờ chia tay tôi ra chốn biên cương anh đi sa trường
Tình ngàn phương đời vui với phong sương lãng quên ngày tháng
Đường lên non chim ca với mây vương nhớ câu tương phùng
Một ngày mai đời như cánh chim bay đến phương nào đây.
Chiều cố đô ôi những chiều cố đô
Dòng Hương Giang êm trôi nước xanh xanh một màu mang về vạn ngàn câu thơ.
Chiều cố đô ôi những chiều cố đô
Cầu Tràng Tiền lưu luyến bóng ai qua cầu chẳng ngừng qua giây phút chờ mong.
Cho tôi một lần thôi được thăm viếng mộ em
Từ khi quen biết đến khi em xa cõi đời chúng mình không một lần vui
Chuyện tình hai đứa vương bao là sầu và bao chua xót.