Một ngày vào thu rong chơi
Nắng thu chưa vương màu nhớ
Rồi người tìm vui xa xôi
Tóc thu thả trôi vào gió
Còn năm ngón dài miệt mài
Lùa mây trắng đêm mộng hoài
Gọi thương nhớ lên thật đầy
Đầy đôi tay đầy đôi vai
Đầy miên xanh đêm dài
Hai nhà cùng cuối nẻo phố cũ
Ta quen biết bao giờ
Ngày vui sân nắng tối cùng ra nhìn trăng
Chưa lần nghe tiếng buồn khơi
Những chiều nhạt mây trôi
Anh ơi! Ngày gặp gỡ bên dãy đồi
Rồi tình thắm qua làn môi
Vương vấn bao ngày trôi
Thương nhớ bao giờ nguôi
Từ khi xa người yêu xa rừng thông ân ái
Xa khung trời võ bị Đà lạt
Mười lăm năm nổi trôi cuộc đời anh thế đó
Chưa một lần quên chuyện hành quân
Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay xé tâm hồn
Trời chiều trang điểm phấn mây
Không làm xinh lại mắt gầy
Từ độ người trai trót đi lạc hướng đời
Lần này tính lại thời gian rớt nặng trên vai.
Làm thân gái ai không mơ gặp bến trong cho khỏi thẹn má hồng
Vì non sông anh ra đi dù thương nhớ bến xưa xin mãi đợi chờ
Đời lính chiến anh không muốn gì hơn xin em đừng dối lừa
Nếu biết anh vì ai tháng năm vẫn miệt mài nợ đời trong kiếp trai
Sương chiều rơi em về trong cô lẻ, mong sớm đón người yêu
Bạn bè thấy thương thương hỏi sao em còn đứng, chờ ai mà thẹn thùng
Chiều nắng tắt vội vàng, đường về kết hoa đăng,
Áo tung bay, theo chiều gió lộng
Con Thúy con Hồng nhìn em cười khẽ nói
Tôi biết rồi, cô đang đón người yêu.
Kể chuyện ngày đi anh xuyên núi đồi ra miền biên cương
Nhớ nhiều đêm ấy em anh héo hon nức nở lệ buồn
Tạ từ một đêm anh lê gót nhỏ thư sinh chối bỏ vào đời chinh nhân
Rưng rưng lệ buồn thương lên mắt học trò tiễn một người đi.
Ngày xưa em hay lỗi hẹn
Chờ mong nhưng rồi không đến
Lại xin tha thứ cho anh
Vì biết em thường không hay giận hờn