Nhìn lá me bay nhớ kỷ niệm hai chúng mình
Ngày đó quen nhau vương chút tình trên tóc mây
Đôi mắt thơ ngây, hoa nắng ươm đầy
Đẹp tựa như lá me bay nên tình anh trót say
Mưa buồn vương trên bến cô liêu quê nhà khuất sau mây chiều
Nương hồn lên theo cánh chim kia bay về quê hương mến yêu
Canh dài thân đơn chốn biên cương mơ ngày yên vui núi sông
Quân thù đang gieo rắc đau thương căm hờn lên tay súng.
Người về, một mùa thu gió heo may
Về đâu có nhớ chăng những vì sao long lanh
Đưa tiễn người một đêm không trăng
Nói sao nên lời lòng buồn như chiều rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua thềm
Gợi niềm thương nhớ vô vàn.
Trông thế gian đang vui mừng đón xuân
Chắc nàng xuân năm nay đẹp bội phần
Ngắm rừng hoa mai đua nở tuyệt trần
Đồi hương thay phấn giữa đêm chờ tin báo xuân
Anh biết chiều nay em anh buồn lắm
Đã hẹn nhưng chẳng thấy bóng anh sang
Khi nắng cổng trường soi bước em
Khi chiều kéo lại bao nhiêu nhớ mong
Khi đường mây chờ anh tung cánh sắt
Đây chốn hoang sơ hoa rừng thôi nở chim rừng không buồn về.
Tận trong lòng đất bao lần thu chết để ngày dài quạnh hiu.
Bước tôi vê đây cho Tha La thêm ngậm ngùi.
Đám mây phủ vây quanh đâu đây như nghẹn lời.
Thì thầm trong đau xót.
Người về thôi đã hết ước mơ xưa tìm đâu thấy?
Thơ: Ta cùng tìm về với nỗi niềm riêng
Vẫn né tránh những gì là chung nhất
Dẫu biết trong tim một nỗi đau rất thật
Ta xa nhau khi đã nối tâm hồn…
Tôi phải xa em rồi.
Một mình lang thang đi
Đếm lá rơi từng chiếc.
Còn gì cho em đây
Chỉ còn là kỷ niệm
Tôi giữ mãi trong lòng.
Hôm nay trời vào thu
Đà Lạt lắm sương mù
Cây khô buồn trút lá
Gió ven hồ bay xa
Thôi em đừng khóc nữa làm gì
Kỷ niệm sầu ân tình cũ xa xưa
Thôi em đừng khóc,
Em đừng khóc, đừng khóc nữa giọt lệ sầu
Làm sao xóa hết tâm tư.