Dù hôm nay tôi chưa nhìn Hà Nội
Dù hôm nay em chưa thấy Sài Gòn
Nhưng sao lòng tôi vẫn chưa mất niềm tin
Vì quê hương sẽ có ngày hoà bình
Cố nuôi vững bền những tình thương lớn
Kìa là những người bao năm qua đi xây tự do
Họ vượt núi băng rừng ngủ cheo leo ngang sườn đèo
Cơn mưa dầm từng đêm lê thê lạnh giá
Điếu thuốc gắn vành mối ấm thơm như môi tình nhân.
Trên con tàu về lại quê hương
Ta đã qua đồi lau trắng xoá
Ta đã qua rừng cây xanh lá
Thấy không em nương lúa chín vàng
Mái tranh xưa rũ bóng tre làng
Đàn em vui tiếng trống trường tan.
Hai mươi năm nhục nhằn đã qua
Hôm nay thấy mặt trời rực sáng
Trong tim người trong tim ta trong tim anh
Trong tim những ruộng đồng gội nắng
Hai mươi năm nhục nhằn đã qua
Hôm nay thấy nụ cười rạng chói
Trên môi người trên môi ta trên môi em
Trên môi những mẹ già.
Khăn thương nhớ ai, khăn rơi rơi xuống đất?
Khăn thương nhớ ai, khăn nhặt nhặt để vai?
Khăn thương nhớ ai, khăn chùi chùi nước mắt?
Khăn thương nhớ ai, khăn giặt giặt chẳng phai?
Sớm muộn tôi cũng về, về để chia vui với quê hương
Ngày hoa đăng tưng bừng phố xá lũ lượt người vung tay reo hò
Sớm muộn tôi cũng về, về để quên năm tháng phiêu lưu
Và quên đêm mưa nằm gối súng để được trọn gần người đêm vui
Lúc ra đi chân trời nhuộm hồng
Sáng lên rồi đồi xa mênh mông
Cao ngàn bát ngát cánh chim trời tung bay
Tiếng chim lừng vang đó đây
Tôi là một người lính trẻ, tên tôi là Quốc Dũng
nhưng cho đến bây giờ, dân làng vẫn cứ quen gọi tôi bằng cái tên cúng cơm
mộc mạc và ngộ nghĩnh “Cu Tý”. Tôi vừa mới được năm ngày phép
để rời chiến trường về thăm quê thăm lại mái tranh nghèo
thăm lại bà mẹ già, thăm lại bà con thân hữu và cả cô nhân tình thôn nữ của tôi
Hôm nay, tôi xin kể lại chuyến về thăm đó của tôi, chuyện như thế này:
Hãy lắng tiếng nói vang trong tâm hồn mình người ơi
Con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối
Tôi đi chinh chiến bao năm trường miệt mài
Và hồn tôi mang vết thương vết thương trần ai
* Điệu: Slow Fox